“Hôm nay nướng cái gì?” Trì Diêu quay đầu nhìn về phía bên phải – nơi đặt bếp nướng, mùi thịt nướng phảng phất thơm nức mũi.
“Thịt dê, biết cậu thích ăn nhất nên tôi chuẩn bị hẳn nửa con.” Tiết Trung Minh nói, tầm mắt đánh giá lướt qua sườn nghiêng của Trì Diêu, cảm giác kỳ quái vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.
“Thế à.” Trì Diêu đáp lời, nhấc chân đi về phía bếp nướng. Tiết Trung Minh nhanh chóng theo sát, nhóm người chuyên môn nướng thịt bên bếp vừa thấy kim chủ đưa tiền cho bọn họ đến liền nở nụ cười nịnh nọt, vội vàng đưa đĩa thịt dê vừa nướng xong đến trước mặt Trì Diêu.
Trì Diêu ngửi mùi thịt thơm phưng phức, lại đột ngột cảm thấy dầu mỡ phát ngấy.
“Có ngó sen không?” Hắn không nhận lấy thịt dê, ngược lại hỏi người nọ có ngó sen hay không.
Người đó thoáng lộ vẻ lúng túng nhưng mau chóng đặt thịt dê nướng xuống rồi quay đi lấy xiên ngó sen.
“Có, có chứ!”
“Vậy nướng cho tôi vài xiên.” Trì Diêu không hề khách sáo, giọng điệu ra lệnh, hất hàm sai khiến.
Người nọ vội cúi đầu nướng ngó sen. Trì Diêu quay người ngồi xuống một chiếc ghế gần đó.
Vừa mới yên vị, đã có người tiến tới lại gần. Trì Diêu không thèm liếc mắt nhìn, nhưng đối phương lại bất ngờ cúi sát đến mức môi gần như chạm tóc hắn. Hương nước hoa nồng nặc khiến người ta phản cảm, Trì Diêu lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm kẻ đến.
Dù Trì Diêu rõ ràng tỏ thái độ lạnh lùng, kẻ đó dường như không chú ý tới, vẫn tiếp tục ghé sát vào tai hắn nói: “Trì thiếu gia, gần đây ở khu Đông vừa mở một nhà hàng mới, mời được đầu bếp có tay nghề rất giỏi. Khi nào rảnh, cậu ghé qua ngồi nhé?”
“... Được thôi.” Trì Diêu nhìn chăm chú, ánh mắt soi xét gương mặt kẻ đó vài giây sau đó ngưng lại như nhớ kỹ điều gì. Đến khi kẻ đó cứng đờ, không được tự nhiên, hắn mới chợt mỉm cười gật đầu.
Đám người này chuyên săn lùng những nơi ăn chơi mới lạ đắt tiền, ngoài mặt thì làm ra vẻ chiều lòng Trì Diêu nhưng thực tế là vì bản thân họ muốn ăn chơi mà không có tiền. Kết quả, phần lớn thời gian Trì Diêu là người chi tiền, còn bọn họ thì chỉ việc hưởng thụ, giả vờ lấy lòng hắn.
Tiết Trung Minh đứng một bên ăn thịt dê nhưng trước sau luôn chú ý tới Trì Diêu ở phía bên này, lỗ tai căng ra nghe ngóng.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hôm nay Trì Diêu có vẻ gì đó rất khác lạ, tuy nhiên, cụ thể khác ở đâu thì Tiết Trung Minh lại không xác định được.
Hắn há miệng cắn một miếng thịt dê to, hương vị thơm ngọt của thịt tươi mềm lập tức tràn ngập khoang miệng. Club này là nơi tiêu phí không hề rẻ, số tiền ít ỏi trong túi chỉ đủ để Tiết Trung Minh đến đây uống vài ly nước. Cũng nhờ có Trì Diêu, hắn mới có thể ung dung ngồi đây ăn uống thoải mái như vậy.
Việc để Trì Diêu trả tiền cho bọn họ, Tiết Trung Minh chẳng hề cảm thấy áy náy. Nếu hắn không tiêu tiền của Trì Diêu thì cũng sẽ có kẻ khác tiêu thôi. Vì vậy, hắn chỉ biết tìm càng nhiều phương thức bòn rút thêm tiền của Trì Diêu.
Ăn hết mấy xiên thịt, Tiết Trung Minh thấy ngó sen đã nướng xong liền mang sang cho Trì Diêu. Trì Diêu nhận lấy xiên ngó sen, cắn một miếng lớn. Gương mặt hắn quá mức diễm lệ, dù có ăn to uống lớn hay cắn xiên nướng BBQ thì trong mắt người khác, hắn vẫn giống một bức họa đẹp mê đắm lòng người.
Trong đám lố lăng ấy có vài kẻ đồng tính, lén lút tiến lại gần Trì Diêu, đứng ở một góc mà Trì Diêu không để ý, ánh mắt tham lam dán chặt vào hắn.
Nhưng lần này chỉ được vài giây, một đôi mắt lạnh băng đột ngột quay sang nhìn chằm chặp. Bị ánh mắt kiêu kỳ, hờ hững và sắc bén như lưỡi dao kia lướt qua, kẻ rình trộm hít hà, sống lưng lạnh toát.
Trì Diêu chỉ nhìn trong hai giây, rồi nhanh chóng dời đi. Hướng ánh mắt về phía lối vào Club qua cửa kính, hắn trông thấy hai người có ngoại hình xuất sắc, phong thái nổi bật đang đi vào.
Ánh mắt Trì Diêu trước tiên dừng lại trên gương mặt nhu hòa ôn nhuận của người kia nhưng ngay sau đó không mang chút cảm tình nào rời đi. Tầm mắt hắn vô thức ngừng lại trên khuôn mặt của người còn lại. Đó là một gương mặt lạnh lùng với đường nét cương nghị, góc cạnh y đúc như trong giấc mơ của hắn, lòng Trì Diêu khẽ dao động.
Gần như theo bản năng, Trì Diêu giơ tay đặt lên bụng mình. Khi chạm vào phần bụng phẳng lì, hắn biết lần này hẳn không cần nghi ngờ gì nữa.
Hắn đã trọng sinh. Sau khi chết đi một lần, Trì Diêu trở về hai năm trước, trở lại lúc cơ thể hắn chưa sụp đổ đến không thể cứu vãn, khi hắn chưa từng qua đêm với một kẻ xa lạ và chưa từng mang thai đứa trẻ ấy.
Trì Diêu lặng lẽ không tiếng động quan sát. Nhưng không hiểu vì lý do gì, nam nhân toát ra khí thế mạnh mẽ kia dường như vẫn cảm giác được, lập tức quay đầu nhìn lại.
Không giống vài lần trước, lần này Phó Nhung không nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp nhưng tràn ngập ghen ghét hay oán hận, hắn nhìn thấy Trì Diêu đang mỉm cười với mình, nụ cười ấy không kiêu ngạo hay cuồng vọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Đó là một nụ cười chân chính, đầy sự cảm kích từ đáy lòng.
Cảm kích... sao?
Hắn đã từng giúp đỡ người này khi nào?
Chưa từng có.
Nếu nói đúng hơn, mối quan hệ giữa hai người bọn họ phải là đối địch mới chính xác. Bởi vì cả hai đều thích người đang ở ngay cạnh hắn, Thẩm Lăng.