Lái xe được hơn bốn mươi phút, Trì Diêu dừng lại, ghé qua siêu thị bên đường mua một túi đường nhỏ. Sau khi trở lại xe, thuốc lá ở trên xe và cả trên người đều bị hắn ném bỏ vào thùng rác.
Hắn cần phải bỏ hút thuốc lá. Chỉ riêng với rượu, hắn vẫn chưa muốn từ bỏ ngay. Với hắn, rượu là thứ không thể thiếu trong những cuộc vui. Nếu ngay cả rượu cũng bị giới hạn thì có khác gì tước đi niềm vui lớn nhất trong cuộc đởi
Trước khi uống rượu thì nên ăn cái gì đó, đặc biệt là đồ ngọt. Một thời gian dài sau khi mang thai, Trì Diêu cực kì thích ăn đồ ngọt, thói quen này hình thành từ khi ấy.
Bây giờ, dù đã trở lại quá khứ, hắn vẫn giữ nguyên sở thích ấy. Đúng vậy, Trì Diêu nắm chắc khoảng tám phần là mình đã trở lại quá khứ. Cho nên, cảm giác thèm ngọt bây giờ là một loại khát vọng về mặt tinh thần.
Sau một hồi cân nhắc, Trì Diêu lại rẽ ngang vào tiệm bánh ngọt gần đó, mua thêm vài hộp đồ ngọt. Trở lại xe, hắn mở hộp, nếm thử một miếng. Hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng khiến hắn mê mẩn.
Trước đây, hắn không ưa nổi vị ngọt nồng như vậy nhưng giờ lại bị cuốn hút một cách kỳ lạ. Ăn xong, Trì Diêu lau sạch tay rồi khởi động xe, tiếp tục hành trình.
Khi hắn đến nơi tổ chức tiệc BBQ, ở đó đã nhộn nhạo không ít người. Đây là một Clubhouse* nằm ở trung tâm thành phố, ở đây không những có thể nướng BBQ mà còn có thể làm nhiều chuyện khác.
*Clubhouse: khu phức hợp giải trí riêng tư với nhiều dịch vụ như phòng karaoke, quán bar và các dịch vụ thư giãn khác. Có nơi công khai, có nơi khép kín và cần được mời để vào.
Trì Diêu cất chìa khóa xe vào túi, bước về phía đám người.
Rất nhiều người nhìn thấy hắn đều nhiệt tình chào hỏi. Lần này, Trì Diêu chăm chú quan sát kỹ hơn mới nhận ra trước đây mình quá ngây thơ, hoàn toàn không nhìn thấu những ánh mắt hời hợt, giả tạo ấy.
Hắn quá ảo tưởng khi cho rằng mình rất được hoan nghênh, ai cũng thích và muốn làm bạn với hắn. Sự thật thì bọn họ chỉ thích tiền trong túi hắn thôi. Ai bảo xưa nay, hắn luôn hào phóng chi tiêu, thậm chí bạn bè cũng đùa vui gọi hắn là kim chủ. Trì Diêu từng nghĩ đó chỉ là câu bông đùa, kết quả những người này thực sự nghĩ vậy.
Thường xuyên mời hắn đi chơi và tụ tập, mục đích đều là để hắn trả tiền. Thế gian lại có kẻ coi tiền như rác thế, hắn mà ở vị trí của bọn họ, hắn có lẽ cũng sẽ làm vậy.
Ở sau lưng, những người này ai nấy đều coi khinh, cho rằng hắn chỉ là một gã ngốc có tiền, ngoài tiền ra thì tính cách vừa quái đản vừa làm người khác ghét bỏ. Nhưng đến khi đứng trước mặt hắn lại nháy mắt trưng ra một gương mặt hoàn toàn khác. Không đi diễn kịch thật là lãng phí tài năng của bọn họ.
"Ở bên này!" Tiết Trung Minh bước ra từ đám đông, vừa đi vừa hưng phấn vẫy tay với Trì Diêu.
"Sao anh không thử đi diễn kịch nhỉ?" Trì Diêu đột nhiên hỏi.
Tiết Trung Minh ngây người một chút: "Cái gì cơ?"
Nhận ra mình đã lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, Trì Diêu cười nhạt: "Anh có ngoại hình khá ổn, có nghĩ đến việc gia nhập giới giải trí không? Tôi có thể đầu tư cho anh."
Tiết Trung Minh vuốt nhẹ đầu, cười khờ khạo: "Mặt mũi như thế này chẳng là gì so với cậu? Trì Diêu, nếu cậu tiến vào giới giải trí, tất cả mọi người ở đây chắc chắn đều là fans của cậu, ngày ngày ra sức khen cậu."
"Tôi á? Tôi diễn không tốt, không có thiên phú được như mọi người." Lúc Trì Diêu nói lời này, đôi mắt lại cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Tiết Trung Minh.
Tiết Trung Minh hơi sửng sốt, ánh mắt của Trì Diêu rất kỳ lạ, như thể xuyên thấu qua vẻ ngoài, bóc trần sự giả tạo trong con người và nhân cách của hắn ta
Trong lòng Tiết Trung Minh có chút hoảng loạn, nhưng ngay sau đó ánh mắt của Trì Diêu đã trở về bình thường. Tiết Trung Minh nhìn kĩ lại, mọi chuyện vẫn giống như trước, có lẽ hắn chỉ nhìn nhầm thôi.
Người này chính là loại xinh đẹp ngốc nghếch, uổng có một gương mặt còn đẹp hơn cả nữ giới, bản chất chỉ là một bao cỏ* mà thôi.
*Bao cỏ: vô dụng, rỗng tuếch, không có giá trị. Gần nghĩa với phế vật nhưng nhẹ nhàng hơn.
Tính cách kiêu ngạo nhưng dễ mềm lòng, không biết phân biệt thị phi, người khác nói gì cũng tin, chỉ được cái may mắn đầu thai đúng chỗ.