Khương Nhạc, với thân phận là “người bị thương”, lúc này đang nửa nằm trên chiếc giường gỗ duy nhất trong trạm y tế – vị trí tốt nhất – ăn dưa hóng chuyện nhiệt tình.
Ngay khi Lâm Bán Tuyết bước vào, cậu đã nhận ra cô ngay — đây chẳng phải nữ chính trong nguyên tác sao!
Phải nói rằng, Lâm Bán Tuyết đúng là có dáng vẻ của một nữ chính thật sự. Mỗi lần cô xuất hiện là như mang theo ánh hào quang soi sáng cả căn phòng.
Khương Nhạc tò mò nhìn thêm vài lần, kết quả bị cô bạn đi cùng của Bán Tuyết – Anh Tử – trừng mắt một cái. Anh Tử chẳng hiểu vì sao Bán Tuyết lại giúp tên “tiểu lưu manh” này, thấy hắn cứ nhìn chằm chằm nên càng ghét.
Khương Nhạc gãi mũi – cậu thật sự không có ý gì đâu, chỉ là… tò mò thôi. Nhưng mà, có giải thích cũng chẳng ai tin, nên cậu đành ngoan ngoãn thu mắt lại.
Trước đây khi đọc truyện, Khương Nhạc từng thấy rất nhiều người phàn nàn, nói nữ chính quá “thánh mẫu”, hay gây chuyện cho nam chính, đọc mà tức nghẹn.
Lúc đó cậu cũng thấy khó chịu thật.
Nhưng giờ — khi chính mình là nhân vật pháo hôi được nữ chính rộng lượng tha thứ và đứng ra làm chứng cho…
Khương Nhạc chỉ muốn nói: “Thánh mẫu cái gì chứ? Nữ chính tốt thế còn gì!”
Sự xuất hiện của Lâm Bán Tuyết chính là giọt nước tràn ly, đè bẹp hoàn toàn tinh thần của Hứa Hữu Tài. Có lẽ vì bị sốc quá mạnh, hắn liền buông xuôi, mặc kệ tất cả — thừa nhận toàn bộ.
Triệu Mãn Thương kẹp một đầu điếu thuốc chỉ còn bé bằng móng tay, tiếc không nỡ vứt, lại rít thêm hai hơi nữa.
Khương Nhạc đang ngồi trên chiếc giường gỗ duy nhất trong trạm y tế, nhìn ông ta hút thuốc phì phèo, suýt chút nữa thì bị sặc đến trợn trắng mắt.
Trước đây cậu cũng từng bị ép ngửi khói thuốc — dù gì ở chỗ công cộng cũng luôn có vài gã đàn ông vô ý thức, nhưng lần này cậu phát hiện thuốc lá được cuốn bằng giấy báo cũ của Triệu Mãn Thương… còn gắt hơn mấy loại thuốc bình thường nhiều!
Khương Nhạc đang định cố nhịn thì bất ngờ, bác sĩ nữ của trạm y tế lại là người cực kỳ cứng rắn. Bà ta chẳng quan tâm người trước mặt có phải là trưởng thôn hay không, lập tức lên tiếng:
“Đồng chí Triệu, đây là trạm y tế, còn có bệnh nhân ở đây nữa. Nếu anh không nhịn được cơn thèm thuốc thì làm ơn ra ngoài hút cho tôi nhờ!”
Khương Nhạc nghe mà ngẩn cả người, suýt nữa thì muốn giơ ngón cái bái phục bác sĩ luôn.