Pháo Hôi Dựa Vào Ăn Dưa Thay Đổi Vận Mệnh Gia Đình

Chương 13

Lâm Bán Tuyết thực sự quá xinh đẹp. Một đôi mày lá liễu, đôi mắt đen láy, sáng và có hồn, làn da trắng hồng. Không chỉ có khuôn mặt, mà cả khí chất cũng khiến người ta cảm thấy cô không giống con gái trong làng chút nào.

Khương Nhạc nghĩ, chắc đây là cái người ta gọi là… khí chất nữ chính.

Bên cạnh Lâm Bán Tuyết là cô bạn thân của cô. Cô bạn này vừa mới nghe ngóng được tin tức từ các thanh niên trí thức khác, biết chuyện giữa Hứa Hữu Tài và Khương Nhạc, nhớ lại cảnh tượng mình từng thấy tận mắt, cuối cùng cũng không thể làm ngơ nữa.

Người bạn kia khuyên cô:

“Bán Tuyết, cậu đừng có đi nữa, cái tên Khương Nhạc đó trông đã gian rồi, nhìn phát chán! Lỡ như hắn lại bám theo cậu thì sao?”

Lâm Bán Tuyết nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, do dự một chút rồi nói:

“Anh Tử, không quan trọng Khương Nhạc là người thế nào, tớ chỉ cần không thẹn với lòng là được.”

Anh Tử bất đắc dĩ:

“Thôi được rồi, tùy cậu vậy.”

Sau đó, hai người cùng đến trạm y tế trong thôn.

Bác sĩ thôn nghe nói Lâm Bán Tuyết muốn làm chứng cho Khương Nhạc, liền nhanh chóng mời họ vào trong. Vừa nãy bà đã xem vết thương sau đầu của Khương Nhạc, lại còn nghe dân làng bàn tán một hồi, cũng cảm thấy thằng bé này thật sự đáng thương. Nếu có thể giúp gì thì nên giúp một tay.

Lúc này, Hứa Hữu Tài vẫn cắn chặt răng không nhận tội, dù không có bằng chứng, chẳng lẽ lại đánh ép hắn phải khai? Hắn tính toán rất rõ, biết Triệu Mãn Thương không muốn làm to chuyện, nên cứ dứt khoát giả câm giả điếc.

Nhưng điều hắn không ngờ là — Lâm Bán Tuyết lại đột nhiên bước vào.

Ngay lập tức, Hứa Hữu Tài cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hắn luôn thầm mến Lâm Bán Tuyết, lần này bôi nhọ Khương Nhạc cũng là vì không chịu nổi việc Khương Nhạc cứ dọa dẫm cô suốt.

Thế nhưng, điều hắn không thể tưởng tượng được là người con gái mình thích lại chính là người lên tiếng vạch trần hắn:

“Đồng chí Hứa, tôi thấy rõ ràng anh lén lút chui vào nhà thím Tôn. Mong anh hãy chủ động nhận sai, đừng tiếp tục vu oan cho người vô tội nữa.”

Bị người mình thích nói như vậy, Hứa Hữu Tài gần như không chịu nổi cú sốc này. Sắc mặt hắn trắng bệch, cả người lảo đảo:

“Khương Nhạc đối xử với cậu như thế, mà cậu còn giúp hắn?!”

Lâm Bán Tuyết hơi nhíu mày, cảm thấy lời của hắn có vấn đề:

“Đồng chí Hứa, tôi không phải đang giúp ai cả, tôi chỉ nói ra sự thật mà tôi thấy. Dù người hôm nay bị vu oan là ai, tôi cũng sẽ đứng ra.”