Là một cô gái trẻ sống một mình, cô luôn rất cảnh giác.
Và bây giờ đã quá nửa đêm, dù không còn đủ tỉnh táo, tính cảnh giác không cao, cũng sẽ bị tiếng đập cửa kia làm hoảng sợ.
Hạ Mê không đáp lại tiếng đập cửa mà ngồi xuống lấy ra một chiếc rìu dưới gầm giường.
Đây là món quà mà bạn trai tặng cho cô khi cô mới chuyển đến căn hộ này.
Khi đó bạn trai gửi tin nhắn cho cô nói rằng, anh có một điều bất ngờ dành cho cô. Cô vui vẻ mở gói hàng ra và nhìn thấy chiếc rìu dài 90cemtimet nặng 2,5kilogam khiến cô thập phần phức tạp.
Cô tìm kiếm trên phần mềm mua sắm và thấy rằng chiếc rìu có giá khá đắt, hơn 200 tệ.
Bạn trai còn nhắn tin: “Anh biết em có sức khỏe tốt, có thể vung rìu nên đã chọn cho em mẫu dài nhất, nặng nhất và đắt nhất.”
Hạ Mê có 2 lựa chọn là mắng hắn hoặc vui vẻ tiếp nhận. Cô lựa chọn vui vẻ tiếp nhận. Dù sao cũng là tâm ý của bạn trai, giữ lại để đập hạch đào cũng được.
Lúc này, Hạ Mê vô cùng biết ơn bạn trai sắp chia tay của mình. Trong tiếng đập cửa giữa đêm khuya, chiếc rìu này là biểu tượng cho sự an toàn.
Hạ Mê mang giày thể thao, cầm chắc rìu, lặng lẽ đứng sau cửa. Nếu có người dám xông vào, cô sẽ vung rìu mà không chút do dự.
Tiếng gõ cửa dừng lại sau năm phút, Hạ Mê cẩn thận lắng nghe, không nghe thấy tiếng bước chân, chỉ nghe thấy tiếng vật gì đó kéo lê trên mặt đất.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng gõ cửa ở phòng 702 bên cạnh. Có ba chàng trai sống trong căn hộ 702 này. Họ cũng là những sinh viên mới tốt nghiệp đại học nên ở chung một phòng để tiếp kiệm chi phí.
Dù gặp kẻ xấu thì ba chàng trai đó vẫn có thể tự bảo vệ bản thân.
Hạ Mê thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cảnh sát.
Có người gõ cửa vào đêm khuya, đây không phải chuyện bình thường, nên nhất định phải gọi cảnh sát.
Nhưng điện thoại lại không có tín hiệu, vô luận như thế nào cũng không thể gọi báo cảnh sát được.
Hạ Mê bấm đi bấm lại gọi điện thoại, vừa chú ý đến âm thanh ngoài cửa, vừa nghe thấy tiếng nhai ngấu nghiến khiến cô run rẩy.
Bên cạnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hạ Mê cảm thấy đáy lòng có sự bất an không hề nhẹ, cô bắt đầu cân nhắc khả năng nhảy ra cửa sổ để trốn thoát.
Cô ấy sống trên tầng bảy, nếu có thể giẫm lên máy điều hòa, cô ấy có thể trèo xuống. Hạ Mê do dự mở cửa sổ ra, nhìn bên ngoài tối đen như mực, ngay cả ánh đèn phố thị cũng không nhìn thấy được. Toàn bộ tòa nhà bị bao phủ trong sương mù rất khó nhìn ra bên ngoài như thế bị cô lập với cả thế giới.
Mọi thứ thật bất thường.
Hạ Mê nhận ra, dù mình nhảy qua cửa sổ hay lao ra chạy trốn cũng đều là những quyết định sai lầm.
“Tôi đang nằm mơ à, phải chăng ban đêm chơi game kinh dị quá nhiều giờ mơ thấy nội dung trong đó?” Hạ Mê gõ đầu.
Nếu có thể tỉnh dậy, cô thề sẽ không bao giờ chơi những trò chơi kinh dị trước khi đi ngủ nữa. Đáng tiếc, cô tự gõ mình không khiến cô tỉnh lại, mà còn đau vì dung sức quá lớn.
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó bật đèn pin điện thoại lên và nhìn ra cửa sổ, cố gắng nhìn ra bên ngoài đang diễn ra chuyện gì.
Ánh sáng yếu ớt này căn bản không thể xuyên qua bóng tối, Hạ Mê không thể nhìn thấy gì.
Khi cô đang bực bội định tắt đèn pin, điện thoại cô rung nhẹ, một tin nhắn được gửi đến.
Cô bấm vào thì thấy đó là một tin nhắn từ số lạ: “Chung cư hạnh phúc rất nguy hiểm, hãy mau rời khỏi.”
Hạ Mê không biết đối phương là ai, nhưng tin nhắn này đã cứu mạng cô. Cô nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Tôi cũng muốn rời đi, nhưng ở ngoài cửa hình như có thứ gì đó, tôi không dám đi ra ngoài.”
Bên kia nhanh chóng gửi đến một tin nhắn khác: “Bạn có thể nhận được tin nhắn của tôi?”
Hạ Mê: “ Tôi nhận được.”
Số lạ: “Tôi đã gửi tin nhắn đến tất cả các số điện thoại trong tòa nhà, nhưng chỉ có bạn nhận được và trả lời tin nhắn của tôi.”
Hạ Mê: “Bạn là người bên trong chung cư hay ở ngoài chung cư?”
Số lạ: “Tôi ở bên ngoài chung cư, ngay bên dưới chung cư của bạn.”
Hạ Mê nhìn xuống, vẫn là tối đen như mực, phía dưới có xương mù đen đυ.c cuồn cuộn khiến cô không nhìn thấy gì.
Cô liền soạn tin nhắn: “Nếu tôi nhảy khỏi tòa nhà, các bạn có thẻ giúp tôi an toàn được không…”
Khi tin nhắn còn chưa hoàn thành, một tin nhắn khác từ số lạ lại tới: “Tôi không còn thời gian để giải thích, một thời gian nữa, toàn bộ khu chung cư sẽ bị trọc khí thôn phệ. Tôi biết tên bạn là Hạ Mê, chỉ có bạn mới nhận được tin nhắn này của tôi, xin hãy phối hợp với tôi, cứu tất cả dân cư trong căn hộ này.”
Hạ Mê xóa hết tin nhắn cũ và sửa lại: “Tôi không biết bạn là ai, nhưng bạn có đánh giá quá cao tôi không? Tôi chỉ là sinh viên vừa mới tốt nghiệp…”
Cô ấy chưa kịp gửi, tin nhắn từ số lạ lại đến: “Nếu chúng ta có thể thành công cứu toàn bộ người dân trong tòa nhà, tôi sẽ nộp đơn lên lãnh đạo đáp ứng mong muốn chính đáng của bạn một cách nhiều nhất có thể.”
Hạ Mê dừng lại một chút, những từ quen thuộc như “cứu hộ dân”, “lãnh đạo”, “đáp ứng” và “hợp pháp” đã kích hoạt kiến thức kiểm tra công chức trong đầu cô. Cách diễn đạt quen thuộc này làm cô đưa ra một số phỏng đoán hợp lý.
Hạ Mê nhanh chóng chỉnh sửa tin nhắn: “Bạn có thể đáp ứng mong muốn hợp pháp nào của tôi, đưa ra ví dụ đi?”
Số lạ: “Hạ Mê sinh viên mới tốt nghiệp đại học năm 2024, đang học lớp thi công chức XX, và đang chuẩn bị đầy đủ cho cuộc thi công chức quốc gia cuối năm nay. Nếu mong muốn chính đáng của bạn là đỗ kì thi công chức, bạn chỉ cần hợp tác với tôi để cứu người dân, bạn sẽ nhận được chỉ tiêu tuyển dụng đặc biệt.”
Vào lúc này, sự nghi ngờ và sợ hãi của Hạ Mê bị đánh bay, lòng dung cảm và sức mạnh vô tận trỗi dạy trong lòng cô. Cô cầm rìu trong tay vung vung 2 lần, tiếng rìu phá không phát ra âm thanh.
Dù sao cô cũng bị vây trong tòa nhà chung cư kỳ dị này, phải đối mặt với những nguy hiểm không rõ nguồn gốc.
Tả hữu đều là chết, chi bằng liều một phen, nói không chừng lấy được biên chế tới tay.
Cô nhiệt huyết sôi trào tra lời tin nhắn: “Tôi sẵn sang hi sinh máu và mạng sống của mình vì nhân dân!”
Số lạ: “…Bạn không cần phải đổ máu, sự an toàn của bạn cũng rất quan trọng.”