Chính Sách Xử Lý Sự Cố Huyền Bí

Chương 1: Hạ Mê (1)

Ngày 21 tháng 9, cuối hạ, cuối cùng tiết trời ban đêm cũng trở nên mát mẻ. Hạ Mê tắt quạt và điều hòa, mở ra cửa sổ, một luồng không khí nóng ẩm, xen chút gió mát mẻ lướt qua mặt cô.

Hạ Mê cũng muốn tiếp tục bật điều hòa, nhưng hóa đơn tiền điện trong căn hộ của cô đang thuê quá đắt. Tiền điện thương mại 1,5 tệ một số điện. Đối với một sinh viên vừa mới tốt nghiệp thì thật khó để gánh vác.

Ban ngày quá nóng nên nhất định phải bật điều hòa, còn ban đêm thật ra có thể cố gắng chịu được. Hạ mê trờ lại bàn làm việc, tiếp tục làm bài “Tuyển tập đề thi công chức các tỉnh từ 2014 đến 2024”.

Tình hình làm việc trong hai năm qua không tốt, Hạ Mê không tìm được công việc lý tưởng, cô quyết định không tìm việc mà giữ nguyên thân phận sinh viên mới ra trường để tham gia vào kỳ thi công chức. Đó là một quyết định khó khăn mặc dù Hạ Mê có được sự ủng hộ của bố mẹ nhưng cô vẫn phải chịu rất nhiều áp lực.

Cô thuê một căn hộ gần lớp đào tạo, cô đến lớp vào cuối tuần và hằng ngày làm việc bán thời gian để kiếm thêm tiền sinh hoạt.

Tất nhiên gia đình sẵn sàng chu cấp chi phí sinh hoạt cho cô, nhưng Hạ Mê cảm thấy không yên tâm với số tiền này, nên cô không lấy mà dùng số tiền tích góp được từ tiền mừng tuổi và tiền lương trong thời kỳ thực tập để trả ba tháng tiền thuê nhà.

Vì tự phải kiếm tiền nuôi bản thân, nên Hạ Mê chi tiêu hết mức tiết kiệm, có thể mở cửa sổ liền tuyệt không bật điều hòa.

Một năm, Hạ Mê cho bản thân một năm đẻ tập trung vào kỳ thi công chức. Nếu sau một năm không làm được, cô sẽ hoàn toàn từ bỏ con đường này.

Cô dặt đồng hồ báo thức, làm bài theo đúng thời gian thi và tập trung hoàn thành bộ đề thi của các năm trước.

Sự tập trung của Hạ Mê cao đến mức, cô có thể chặn hết những âm thanh xung quanh khi làm bài tập. khi âm thanh đồng hồ báo thức vang lên kết thúc khảo thí, cô mới nghe được "ong ong" tiếng muỗi bên tai.

Cô đặt bài kiểm tra xuống và nhìn những con muỗi lớn nhỏ đang bay xung quanh mình. Con muỗi lớn đến mức Hạ Mê có thể nhìn thấy phần vòi giống như chiếc kim thép của nó. Nó lớn đến mức Hạ Mê nghi ngờ rằng nó không phải một con muỗi mà là một con quái vật.

“Côn trùng ở phương Nam thật lớn.” Hạ Mê mặt không đổi sắc nói.

Hạ Mê là người phương Bắc, học ở một thành phố phương Nam. Khi lần đầu tiên nhìn thấy một con gián chóp chép miện nhìn về phía mặt mình, cô sợ tới mức suýt nhảy ra khỏi cửa sổ để bày tỏ rằng cô và con gián chỉ có duy nhất một bên được sống.

Mà giờ đây, khi nhìn thấy một con muỗi to đến mức khoa trương, Hạ Mê đã có thể không hề dao động mà dơ dép lê lên, lấy thế sét đanh không kịp bưng tai, hung hang một dép đập lên nó.

Hạ Mê là nhà vô địch cầu lông của trường. Cô có thị lực nhạy bén, động tác nhanh nhẹn, có thể đập muỗi trên tường một cách chính xác.

Sau khi đập trúng Hạ Mê nhặt chiếc dép lên và kinh ngạc phát hiện con muỗi vẫn chưa chết, phần miệng dài hai centimet của nó xuyên qua đáy dép, mắc kẹt trong đó và vùng vẫy, vỗ cánh tạo ra những tiếng “Ong ong“ thật lớn.

“Còn chưa có chết, ngươi là muỗi sao?” Hạ Mê hỏi.

Con muỗi không hiểu lời cô nói và đang cố gắng thoát ra khỏi sự kìm kẹp của chiếc dép. Hạ Mê bối rối cho rằng sinh vật này không phải là muỗi, nhưng nghĩ đến kích thước khác biệt giữa gián phương nam và phương bắc, cô cảm thấy có lẽ nó thực sự là một con muỗi. Cô thừa dịp con muỗi chưa tránh khỏi sự kìm kẹp của chiếc dép, cô nâng giày lên rồi hung hăng đập thêm vài cái. Cuối cùng con muỗi cũng bất đắc dĩ chết đi, để lại một bãi máu đỏ tươi.

“May mắn không đập chết nó trên tường, nếu không để lại vết máu lớn như vậy, chủ nhà sẽ lại tìm lý do khấu trừ tiền thế chấp.” Hạ Mê cảm kích nói.

Cô dọn sạch muỗi và vết máu trên mặt đất, kiểm tra các lỗ hỏng trên cửa sổ lưới rồi dung bang keo trong suốt dán các lỗ lớn để ngăn không cho muỗi lớn xâm nhập.

Sau khi giải quyết xong vấn đề này, Hạ Mê trở về chỗ ngồi, dựa vào đáp án để chấm bài thi. Khi nhìn thấy bài kiểm tra được 83 điểm, cô nở một nụ cười hài lòng.

"Đây đã là điểm rất cao rồi!"

Hôm nay mới là một trong các bài kiểm tra và cô sẽ tiếp tục thực hiện nó vào ngày mai.

Làm xong việc đã 10 giờ 30 tối. Hạ Mê duỗi người, mở laptop, ngẫu nhiên tìm được một trò chơi giải đố kinh dị, định chơi trước khi đi ngủ để giải tỏa căng thẳng. Cô chọn một trò chơi miễn phí có tên “Honey"s Apartment“. Mục đích của trò chơi là trốn thoát khỏi một căn hộ đáng sợ, cô điêu khiển một nhân vật trong game có tên “Tiểu Mê” và chơi nó trong vòng chưa đầy ba phút,Tiểu Mê đã chết. Nguyên nhân cái chết là do ngộ độc.

Hạ Mê nhìn trên cổ nhân vật như có lỗ kim đâm, không hiểu sao lại nghĩ đến con muỗi trước đó, luôn cảm thấy đó là vết muỗi đốt.

“Tại sao mình lại tưởng tượng như vậy.” Hạ Mê lắc đầu rũ bỏ những ý nghĩ quái dị.

Cô mở lại máy tính, khởi động trò chơi kiểm tra cổ của “Tiểu Mê” thấy trên cổ lúc này không có vết thương nào, cô cho nhân vật của mình quấn khan quàng cổ, tránh cho lần đầu tiên tử vong.

Cô điều khiển “Tiểu Mê” chơi một lúc, sau khi chết ba lần ở nhiệm vụ “lên sân thượng tìm vũ khí tự vệ” cô liền dứt khoát tắt máy và định chơi lại vào ngày mai.

Trên sân thượng căn bản không có vũ khí, mỗi lần lên đến đỉnh lâu, “Tiểu Mê” sẽ bị chung cư quái vật vây khốn ở sân thượng, không phải bị bức nhảy lầu chết đi, thì là bị quái vật cắn chết, căn bản không tìm được đường ra.

Tuy nhiên, “Tìm vũ khí ở sân thượng” là nhiệm vụ bắt buộc phải vượt qua, không thể tránh khỏi.

Hạ Mê đoán rằng vẫn còn một số nhiệm vụ ẩn cô chưa hoàn thành, nên không thể tìm thấy vũ khí trên sân thượng. Có thể cô sẽ phải tìm hiểu chi tiết lại từ đầu.

Tuy nhiên bây giờ đã là 11 giờ 30 tối. Trò chơi này hơi khó, không biết chơi tiếp sẽ mất bao lâu. Hạ Mê phải đi ngủ trước 12 giờ, vì ngày mai cô phải đến lớp thi viết. Cô quyết định tối mai sẽ thử lại.

Tắt đèn nằm trên giường, Hạ Mê nghĩ đến tương lai mơ hồ, cảm thấy có chút bất an, không thể ngủ được. Cô mở wechat, tra cứu lịch sử trò chuyện với bạn trai, trong lòng khẽ thở dài.

Đoạn chat gần nhất giữa cô và bạn trai đã cách đây hai tháng, tin nhắn cuối cùng, bạn trai cô nói rằng: "dì cùng cơ quan giới thiệu cho anh ấy đi hẹn hò, nhà gái có điều kiện thực tốt."

Hạ Mê trả lời: “ Nếu muốn thì hãy gặp đi.”

Bạn trai rốt cuộc không trả lời lại nữa.

Bạn trai cô thi đỗ công chức cách đây 1 năm, khi mới thi đỗ, hai người trò chuyện khá sôi nổi. Khi bạn trai cô đi làm họ dần liên lạc ít đi. Cuộc đối thoại của hai người cũng từ những lời tri kỉ đối thoại thành những lời đơn giản như: “Hôm nay bạn đã ăn chưa?”, “ Bạn đã ăn món gì?”, “ Bạn ăn ở đâu?”

Khi còn đi học tôi luôn nghe nói: "Lên bờ đệ nhất kiếm, trước trảm ý trung nhân”. Lúc ấy hạ mê còn chỉ cho đó là một trò đùa, hiện giờ lại thành người bị trảm. Dù đã thuyết phục bản thân đối mặt với hiện thực, nhưng cô ấy vẫn không cam lòng.

Không phải vì bạn trai thay lòng đổi dạ, mà vì không muốn chính mình bị tụt lại phía sau, chưa có thành tựu gì.

“Ngủ, ngày mai dậy sớm học, nhất định có thể thi đậu!” Hạ Mê âm thầm hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, nỗ lực ngủ.

Cô dựa vào việc nghe tư liệu chính trị,miễn cưỡng tiến vào mộng đẹp. Ngay khi vừa chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên có tiếng động lớn từ trần nhà khiến Hạ Mê bừng tỉnh.

Hai vợ chồng trên lầu lại cãi nhau.

Căn hộ mà Hạ Mê thuê là nơi tương đối hỗn tạp, trên lầu có một cặp vợ chồng sống chung, hai người thời điểm tình cảm tốt gắn bó keo sơn, chung cư cách âm kém, vào khoảng 2, 3 giờ đêm Hạ Mê thường xuyên nghe thấy những âm thanh triền miên khiến nàng vô cùng xấu hổ.

Mà hai người thời điểm tình cảm không tốt sẽ lớn tiếng cãi nhau, còn ném cốc, chén, Hạ Mê sẽ mơ hồ thấy được người con gái kêu “Tôi vì anh trả giá nhiều như vậy……” người con trai còn lại là: “Cô bức tử tôi à?”, tóm lại chính là khắc khẩu.

Tuy nhiên hôm nay có vẻ ồn ào hơn, mọi lần chỉ ném một cái bát, nhưng nay có vật nặng nào đó được ném khiến sàn nhà rung chuyển. Âm thanh “Đoang Đoang” vang lên như thể đang có ai đó dung vật nặng đập xuống đất. Khi Hạ Mê cân nhắc có nên gọi cảnh sát hay không thì âm thanh đó dừng lại. Hạ Mê chăm chú lắng nghe, tháy tiếng khóc nho nhỏ của cô gái, và giọng an ủi của chàng trai. Có lẽ họ đã làm hòa, sau đó cô mới an tâm.

Cô vừa chuẩn bị tiếp tục đi ngủ thì nghe thấy một cái tát vang giòn đến từ nhà cách vách, cùng với tiếng khóc của một bé nam đang thời kì vỡ giọng như tiếng vịt đực. Hạ mê ở phòng 703, phòng 704 có hai mẹ con nghe nói quê ở trong trấn, nhưng không biết con họ làm thế nào lại học trung học ở thành phố. Người mẹ theo cậu bé đi học, nhưng có vẻ điểm thi của cậu bé không được tốt. Hạ mê thường xuyên nghe thấy tiếng chửi bới cuồng loạn của người mẹ, nhưng hiếm khi thấy giọng nói của cậu bé.

“Ầy, cuộc sống của mọi người đều rất khó khăn.” Hạ Mê thở dài.

Cô và những người ở cùng chung cư đều là những sinh vật sống ở thành một phố lớn. Họ có những khó khăn và lý do riêng khiến họ không thể rời khỏi thành phố này.

Hạ Mê không muốn nghe những âm thanh ồn ào từ nhà bên cạnh, nên đứng dậy đóng cửa sổ lại. Vì lý do này cô sẵn sàng bật điều hòa, ngay cả khi điều đó làm tăng sinh hoạt phí của cô.

Vừa đóng cửa sổ lại, Hạ Mê chợt nghe thấy tiếng gõ cửa nặng về phía ngoài cánh cửa gỗ mỏng của căn hộ.

Trong lòng cô cảm thấy kinh hãi.