Chiều Hôm

Chương 4

Lương Thanh nhìn thấy tôi bước xuống từ xe của Thẩm Mộ, nheo mắt lại, thái độ có chút không thân thiện.

Chiếc xe rời đi, Lương Thanh cũng bước đến trước mặt tôi.

“Cậu quyết định gả cho anh ta rồi sao?”

“Anh ấy đẹp trai lại có tiền, cũng có danh tiếng tốt trong giới lại không có tin xấu gì, sao lại không gả chứ?”

“Nhưng mà…”

Cậu ta chỉ nói một nửa.

Hơi hoảng loạn còn mang chút bực tức, còn có chút luống cuống, cuối cùng ngập ngừng thốt ra một câu.

“Cậu xác định là cậu thích anh ta sao?”

“Trong giới này thì có mấy người kết hôn vì tình yêu chứ?”

Tôi nhún vai: “Anh ấy rất thích hợp.”

Lương Thanh trừng to mắt: “Anh ta còn có thể so với hai chúng ta…”

“Lương Thanh!”

Tôi lạnh lùng ngắt lời cậu ấy: “Tôi sắp kết hôn rồi, có vài chuyện đừng nói nữa sẽ khiến người khác hiểu lầm.”

Nói xong tôi liền đi vào trong nhà, không để ý đến cậu ta.

Nói thật thì cho dù được sống lại một lần, tôi cũng không thể hiểu nổi thái độ của Lương Thanh đối với tôi.

Lúc đối tốt thì sẽ cực kỳ tốt, có thể vì giúp tôi mua một sợi dây chuyền mà chạy khắp các thị trấn nhỏ ở Bắc Âu.

Lúc tệ thì tệ vô cùng, đến bây giờ còn không nhớ nổi ngày sinh nhật của tôi.

Kiếp trước, tôi đã từng đề nghị liên hôn với cậu ấy nhưng bị từ chối.

Cậu ta nói bản thân vẫn còn muốn vui chơi thêm hai năm nữa.

Kết quả trong lúc đến Saint Petersburg đắp người tuyết thì vừa gặp đã yêu cô gái đơn thuần đáng yêu, nhanh tốc kết hôn sinh con, vẻn vẹn chưa đến ba tháng.

Vợ cậu ấy rất bận tâm với sự tồn tại của tôi, tôi cũng biết điều nên chẳng liên lạc với cậu ấy nữa.

Nhưng không nghĩ rằng lần cuối lại là vĩnh biệt.

Lương Thanh biết tin tôi qua đời có lẽ sẽ có buồn chút chứ nhỉ.

Dù sao thì lúc cha cậu ta và mẹ kế vì em trai mà tát cậu ta một cái thì tôi đã cùng cậu ta ngồi đếm sao cả một đêm trên núi Thiên Thai mà.

Ngày hôm sau tôi đi tìm Thẩm Mộ, anh ấy cũng đang họp.

Nhìn xuyên qua ô cửa kính thì thấy dáng vẻ nghiêm túc đến nhíu chặt chân mày lại của anh ấy, cùng với bộ vest trên người càng thêm mấy phần doạ người.

Tôi đợi trong phòng nghỉ tiện thể nói chuyện với trợ lý của anh.

Miệng của trợ lý cũng khá kín, cứ luôn quanh co với tôi, dù cho chỉ rõ bệnh của anh ấy, cậu ta vẫn giả câm giả điếc coi như không biết.

Tôi cũng đành chịu.

Lẽ nào cậu không thấy là nói rõ tình trạng của anh ấy với tôi thì mới tốt nhất sao?”

“Nhưng tiên sinh không muốn cô biết được ạ.”

Cậu ấy nói: “Anh ấy muốn mình trong mắt cô luôn luôn hoàn hảo.”

Cậu ấy ám chỉ với tôi là: “Tiên sinh rất hy vọng cô có thể dựa vào anh ấy…”

“Đang nói gì thế?”

Thẩm Mổ vừa họp xong, bước vào.

Vừa đi vừa kéo cà vạt, trông có vẻ khá mệt mỏi.

“Nói chuyện anh đẹp trai như vậy, liệu có từng phẫu thuật thẩm mỹ không?”

Tôi dựa vào sofa, tươi cười nhìn anh.

“Nhưng trợ lý của anh nói không có, vậy thì thật đáng tiếc với khí chất của Thẩm tiên sinh đây, tôi làm sao mà với tới được.”

Thẩm Mộ sững người.

Còn trợ lý thì đã hiểu chuyện mà rời đi còn đóng cửa lại, phòng nghỉ bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh, tôi nghe thấy cả tiếng ma sát trên bộ đồ vest của Thẩm Mộ.

Giọng anh khàn khàn.

“Cô thích tướng mạo này sao?”

“Đây là chuyện gì rất đáng ngạc nhiên sao?”

Tôi chớp chớp mắt: “Lẽ nào, Thẩm tiên sinh không nhận thức được vẻ đẹp của mình sao?”

Tai của anh hơi ửng đỏ, bối rối quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn tôi.

“Kể ra thì tôi bây giờ vẫn gọi là Thẩm tiên sinh có phải xa cách quá rồi không?”

Tôi bước đến trước mặt anh rồi đưa tay ra xoa xoa đầu tóc anh ấy.

Chắc là tóc có vuốt keo nên tay chạm vào có hơi châm chích không thích lắm.

Tôi khom lưng ghé lại tai anh.

“Tôi gọi là ‘ca ca’ có được không?”

Thẩm Mộ liền đẩy tôi ra.

Anh ấy lại đột nhiên tức giận.

Tôi thì không hiểu sao anh ấy lại giận, cũng giống như tôi không thể hiểu sao anh ấy lại thích tôi vậy.

Anh ấy ngồi phía sau bàn làm việc, quay lưng lại với tôi, giọng nói cực kỳ giận dữ.

“Cô về đi.”

“Nhưng tôi vẫn còn muốn ăn cơm với anh.”

“Không cần nữa.”

Thẩm Mộ không hề do dự từ chối tôi: “Buổi trưa tôi còn có việc.”

Cái tên này lại sao nữa vậy?

Tôi xét nét anh ấy vài lần rồi chậm rãi nói: “Vậy thì thôi, anh chú ý đến thời gian đừng có không ăn cơm đấy.”

Tôi xách túi lên bước ra ngoài đứng đợi ở ngoài cửa một lúc.

Trong vẻ mặt căng thẳng của trợ lý, tôi nghe thấy được tiếng đồ đạc bị vỡ còn có giọng rêи ɾỉ khe khẽ của Thẩm Mộ.

Cánh cửa bị tôi cố tình khép hờ.

Tiếng gầm vừa đau khổ lại tuyệt vọng cùng với tiếng kính vỡ vọng ra, tôi gõ vào cái bàn trợ lý trước cửa, tỏ vẻ nghiêm túc.

“Cậu vẫn quyết định là không nói gì với tôi hết sao?”

Cậu ta còn do dự thì tôi đã không để ý cậu ta nữa, đẩy cửa xông thẳng vào phòng.