Chiều Hôm

Chương 3

Đôi môi mỏng của Thẩm Mộ khẽ run, ánh mắt cũng vô thức mà trốn tránh, quay đầu sang một bên nhìn ra phía cửa kính trong suốt của nhà hàng.

“Từng quen.”

“Khi nào vậy ạ?”

Tôi hỏi với theo một câu nhưng Thẩm Mộ chỉ lặng im thin thít, bất luận thế nào cũng không nói thêm nữa.

Tôi có chút hụt hẫng, bắt đầu ăn beefsteak cũng không tìm chủ đề trò chuyện nữa.

Thẩm Mộ cũng chẳng nói gì, dường như cũng chẳng nhận ra bầu không không khí như này là không ổn.

Anh ấy chỉ nhìn chăm chăm vào môi và cổ tôi đến ngẩn người, sau ánh mắt đó lại uống một ngụm rượu vang, từng chút từng chút dịch xuống cuống họng, lại sợ bất lịch sự nên không động nữa.

Tôi trừng mắt nhìn anh.

Thì anh lại luống cuống quay đi, khuôn mặt có chút tái, không cần thận mà làm xước bờ môi lộ ra vệt máu đỏ tương.

Tôi cũng đành chịu.

“Muốn nhìn tôi thì cứ tự nhiên không cần phải lén la lén lút đâu.”

“Chúng ta cũng sớm kết hôn thôi nên Thẩm tiên sinh, liệu anh có thể quang minh chính đại hơn không?”

Chụp nhiều bức ảnh của tôi như vậy, còn tìm bao nhiêu người trông chừng tôi và hình như còn mua chuộc cả bảo mẫu nhà tôi… nếu không phải kiếp trước anh ấy ra đi thê thảm như vậy thì tôi sớm đã báo cảnh sát tố cáo anh biếи ŧɦái rồi.

Nhưng trợ lý anh cũng nói rồi là vì anh bị bệnh.

Thế nên đối xử với bệnh nhân chắc phải nhẫn nhịn một chút.

Tôi chủ động nắm lấy tay anh ấy, mặc kệ biểu cảm của anh chợt đông cứng lại, lấy khăn một chấm một ít nước rồi dịu dàng lau vết máu trên tay anh.

“Bàn tay đẹp thế này đừng có cấu vào nữa có được không?”

Thẩm Mộ không đáp lại tôi, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt tôi, một lúc lâu, trầm giọng hỏi tôi:

“Cô bây giờ là đồng ý gả cho tôi rồi ư?”

“Anh có cho phép tôi từ chối sao?”

Anh khẽ đọng yết hầu: “Thực ra nếu cô không muốn, cũng có thể…”

“Đào hôn? Hay là tìm đến anh chỉ thẳng mặt anh mắng cho một trận, nói là tôi tuyệt đối sẽ không gả cho anh à?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Tôi làm như thế thì cũng được đi nhưng Thẩm tiên sinh anh thì sao?”

Kết quả rất rõ ràng.

Anh ấy sẽ chết.

Kiếp trước, tôi thực sự không hiểu được con người phải yếu đuối và bất lực đến nhường nào mới không dám gặp mặt dù chỉ một lần, chỉ vừa nghe thấy tin đào hôn thì tuỳ tiện là kết liễu mạng sống của chính mình.

Nhưng rõ ràng là tôi cũng không thể chịu đựng được cái chết của anh ấy.

Thẩm Mộ chắc chắn là một thiên tài.

Ánh mặt cay độc, thân thế lại thần bí, đối phương có điều tra thế nào cũng không tra được gia thế đằng sau anh ấy chỉ có thể mở to mắt nhìn anh nắm bắt xu thế của Internet và phất lên như diều gặp gió.

Có người nói đùa là sức ép của anh làm cho các thế gia lâu năm ở Giang thành đến thở cũng không dám.

Nhưng người như vậy lại trong khoảng thời gian tươi đẹp nhất của mình, tự sát chỉ vì một cô gái.

Kiếp trước, Thẩm Mộ đã trở thành trò cười trong miệng người đời, bị gắn cho các mác “Tên não yêu đương đầu bảng”, đối phương còn cố tình đặt điều muốn khó nghe cỡ nào cũng có.

Tôi không muốn mọi thứ tái diễn lần nữa.

Trên đường về, tâm trí trống rỗng đến đã suy nghĩ rất nhiều thứ, cuối cùng chỉ nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của Thẩm Mộ đang lái xe, tôi liền quyết định vài ngày nữa sẽ đi tìm trợ lý của anh để nói chuyện.

Tôi thực sự không biết chung sống với người đàn ông này.

Còn có… bệnh của anh ấy.

Thật sự không còn có cách gì sao?

Chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng lại trước cổng biệt thự nhà tôi và thật trùng hợp khi chạm mặt Lương Thanh đang xách theo đồ ăn vặt đang đi đến.

Đôi mắt của Thẩm Mộ bỗng nheo lại.

“Hay là xuống xe chào hỏi chút nhé?” Tôi nghiêng đầu hỏi anh.

“Lương Thanh là bạn rất thân với cô, không cần đâu.”

Thẩm Mộ liền nhoài người sang tháo dây an toàn cho tôi: “Cô về nhà đi.”

Miệng nói là không cần nhưng trong lòng thì lại đóng băng, còn bày ra vẻ mặt khổ sở cứ như nuốt phải hoàng liên vậy. *Hoàng liên là vị thuốc đông y - khá đắng*

Tôi nắm lấy cổ tay anh ấy: “Tôi và anh ta thực sự chỉ là bạn bè, anh đừng có nghĩ lung tung.”

“Không đâu.”

“Thật sự không ư?”

Tôi quay sang nhìn thấy anh đang nắm chặt vô lắng đến nỗi lộ ra gân xanh.

Tôi đưa tay ra chạm vào đầu ngón tay anh ấy.

“Có việc gì thì cứ nói cho tôi biết có được không?’

“Đừng chịu đựng rồi để ở trong lòng, thế thì sẽ khó khăn trong lúc hẹn hò đấy.”

Thẩm Mộ bị tôi ép đến nỗi giật giật yết hầu, quay đầu sang một bên rồi chầm chậm nói.

“Tôi không thích anh ta cho lắm.”

“Vậy thì không qua lại với anh ta là được rồi.”

Tôi xoa xoa đầu anh ấy giống như động viên.

“Anh ta chỉ là bạn tôi thôi, anh không nhất thiết phải miễn cưỡng bản thân thích anh ta.”

“Hơn nữa sau này chúng ta là vợ chồng, là mối quan hệ thân thiết hơn anh ta gấp trăm lần, nếu như anh bận tâm mối quan hệ giữa tôi và anh ta…thì sau này tôi sẽ chút hơn chút, giữ khoảng cách với anh ta.”

Thẩm Mổ có chút ngạc nhiên: “Sao cô lại vì tôi mà giữ khoảng cách với cậu ta?”

“Tại sao lại không chứ?”

Tôi cười híp mắt nhìn Thẩm Mộ nhẹ giọng nói: “Vì chúng ta mới là vợ chồng đó!”

Thẩm Mộ cứng người đột nhiên có chút ngơ ra.

Tôi tranh thủ cơ hội tiến đến trước mặt anh, nói với anh.

“Anh xem, chuyện gì cũng phải nói ra mới giải quyết được, có phải không?”

“Anh có gì không vừa lòng với tôi, có điều gì muốn nói với tôi thì nhất định phải nói cho tôi biết.”

“Đừng có để trong lòng, rồi tự mình giận dỗi mà tôi thì chẳng biết gì cả, tổn thất lắm đó!”

Có lẽ tôi đã cảm nhận được rằng Thẩm Mộ không biết cách để xử lý các mối quan hệ thân mật.

Vì anh ấy dùng các thủ đoạn kinh doanh trên thương trường ép nhà tôi liên hôn, nhưng lúc tôi chủ động tìm đến lại ngây ngốc bối rối, không biết phải đáp lại thế nào.

Trong tình cảm lại non nớt đến có phần đáng sợ,

“Không sao cả.”

Tôi nghĩ rằng: “Bản thân có thể từ từ dạy anh ấy.”