Hướng Dẫn Tự Cứu Cho Các Nhân Vật Bên Lề Của Tiểu Thuyết Gia

Chương 11

Luciano cúi đầu nhìn người đang nằm dưới đất, thấp giọng nói: "Jeeves, im miệng, lần này tôi nói thật, im miệng đi."

"Đã nhận được mệnh lệnh của ngài."

Luciano không ném Sở Tổ vào khoang trị liệu, y đã hứa là sẽ dành cho Sở Tổ những điều tốt nhất, đó là một trong số không nhiều lắm những ước định mà y phải tuân thủ trong đời mình.

Ở thời đại này, hầu hết các bệnh đều có thể được điều trị dứt điểm thông qua các thiết bị chữa trị, nếu không chữa được thì sẽ trực tiếp thay thế các bộ phận đó luôn – bởi dù sao thì ngay cả não bộ cũng có thể được thay thế một phần cơ mà.

Thứ bệnh nan y duy nhất không thể tra ra được chính là khuyết tật gien, khi phát hiện ra bệnh thì ngay lập tức lưu dữ số liệu của mình lại, hoặc dứt khoác nằm im chờ chết.

Sớm biết nhà họ Đường dốc sức vào ngành khoa học kỹ thuật sinh học, gia tộc Esposito đã âm thầm nuôi dưỡng một đội ngũ bác sĩ riêng để xử lý khi cần thay thế những bộ phận bị bệnh trên cơ thể.

Nhưng mỗi năm, tốn một khoản chi phí khổng lồ để nuôi sống cả ngàn bác sĩ của khu hạ tầng, vậy mà vẫn không thể tìm ra được nguyên nhân khiến Sở Tổ hôn mê.

Sau khi thực hiện tất cả các bài kiểm tra có thể, kết quả là Sở Tổ rất khỏe mạnh, anh quản lý bản thân rất tốt, biểu hiện gen bẩm sinh đã định sẵn rằng thể chất của anh vượt trội hơn nhiều so với những người bình thường.

Các bác sĩ quyết đoán mà nuốt cái lý do "không thể loại trừ khả năng bị khuyết tật gien" vào lại trong bụng, sau đó toát mồ hôi lạnh mà đưa ra kết luận: "Do nghỉ ngơi quá ít, tinh lực không thể theo kịp tố chất cơ thể."

Bản tính máu lạnh của Luciano vốn chẳng phải là chuyện bí mật gì với khu thượng tầng và khu hạ tầng.

Nếu nói chuyện huyết tẩy gia tộc đã dần bị thời gian xói mòn, thì những hành động gần đây của y - từ việc thâu tóm hai gia tộc lớn ngoài nhà họ Đường cho đến việc sử dụng các phương pháp dữ dội để trấn áp khu hạ tầng, cũng đủ để cho người ta hiểu rõ về thủ đoạn của y rồi.

Luciano Esposito là một nhân vật tàn nhẫn, coi trọng kết quả hơn là quá trình.

Kết quả là, bác sĩ bất lực trước tình huống này của Sở Tổ, thậm chí suýt nữa đã nói ra những lời hồ đồ như là: "Hay là để Sở Tổ vào khoang trị liệu, để phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra."

"Sở Tổ hiện tại cần nghỉ ngơi, nếu ngài đồng ý cho hắn chút thời gian..."

"Cho hắn chút thời gian?" Như thể vừa nghe được những lời cần quấy của một đứa trẻ không hiểu chuyện, Luciano bất đắc dĩ mà lắc đầu, hỏi lại: "Hắn làm hỏng chuyện, lại còn muốn tôi chờ hắn nghỉ ngơi. Ông đang nói gì vậy?"

Bác sĩ không dám trả lời câu nào.

Luciano nhìn người đàn ông nằm yên lặng trên giường, trong trí nhớ của y thì rất ít khi nhìn thấy bộ dạng Sở Tổ nhắm mắt lâu như vậy. Sở Tổ là cấp dưới dùng rất thuận tay, cũng là một bảo vệ đáng tin cậy nhất.

Trong những ngày tháng khốc liệt nhất của cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế gia tộc, Luciano vẫn có thể ngủ ngon như cũ là vì có người sẽ thay y cảnh giác mọi lúc mọi nơi.

Đôi mắt xinh đẹp có màu đỏ hoàn toàn khác với ánh sáng đỏ của máy móc kia, sẽ mở ra bất cứ lúc nào, thay chủ nhân mình rà quét tất cả.

Máu nhuốm loang lỗ màn đêm, ánh sáng đèn neon vĩnh viễn không bao giờ tắt, mà máu thịt của Sở Tổ là vùng đất ấm duy nhất trong thế giới kỳ quái của Luciano.

Luciano tự nhủ rằng mình không thể tiếp tục nghĩ về điều này nữa, nhưng những cảm xúc kỳ lạ trong lòng vẫn khiến y không thể dừng lại được.

Sự thôi thúc phải phản kháng lại những cảm xúc xúc động này khiến y tiếp tục nói: "Tôi không nuôi kẻ vô dụng, các người và hắn đều giống nhau, tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?"

"Nhưng mà..."

Luciano không nhìn Sở Tổ thêm lần nào mà lập tức quay đi.

Y còn phải thu xếp giải quyết tốt hậu quả của ba đại gia tộc. Một ngày Đường Kỳ còn chưa bị bắt thì lại thêm một ngày chưa lấy được mật mã, y sẽ vẫn chưa thể ngồi yên trên vị trí này.

Hoặc là giành được mọi thứ, hoặc là hai bàn tay trắng.

Rất đơn giản, là hai chọn một.