Tuy rằng không thể viết thêm giả thiết cho phần cốt truyện sau này, nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra theo kế hoạch của Sở Tổ - "Sở Tổ" đã chính thức bám vào được cái cây Luciano rồi.
Tự mình trải nghiệm và những câu chữ khô khan kết hợp với hình ảnh quả thực là hoàn toàn khác biệt.
Sở Tổ có thể ngửi thấy mùi hương sang quý từ trên người Luciano.
Anh rất khó hình dung cảm giác ngay lúc đó của mình là như thế nào. Mặt trời chói chang, một cái ôm thật chặt, khiến cho một đứa nhóc mà mùa đông chỉ có thể mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng trên người như thể có một nhận thức mới mẻ về cái mùi hương đó.
“Hắn có mùi như là mùi của tương lai vậy.”
Sở Tổ có chút vui mừng, nói với hệ thống.
“Bây giờ tao lại càng chắc chắn hơn về nhân vật này rồi, ‘Sở Tổ’ phản bội có vẻ rất hợp lý, chờ sau khi Luciano thực sự chết đi, động cơ để nhân vật này ‘báo thù’ cũng sẽ càng thêm rõ ràng.”
Hệ thống phát ra dấu ba chấm lửng trong đầu anh, ngay sau đó đáp lại bằng sự chuyên nghiệp đối với công việc của mình mà nói: “Tôi cho rằng... Ít nhất hiện tại đều là những ký ức tốt đẹp nhỉ? Nhưng ngài cũng đã bắt đầu tưởng tượng về cái chết của Luciano...”
“Ký ức tốt đẹp và sự thay đổi sau khi tao quay về cũng đâu mâu thuẫn với nhau.” Sở Tổ nói: “Viết tiểu thuyết là thế đấy, lúc đầu càng ấm áp, chi tiết càng rõ ràng thì khi trở mặt sẽ càng dễ dàng. Nếu không có gì từ trước cả, vậy thì sau đó không gọi trở mặt mà gọi là phát điên.”
Hệ thống thấy anh nói rất có đạo lý, cũng đáp “Đúng vậy”, đồng thời còn ghi lại những lời này vào cơ sở dữ liệu học tập của mình nữa.
“Có vẻ như ngài đã đắp nặn nên một nhân vật mặt lạnh tâm nóng, có thể phát triển nhân vật một cách hoàn thiện khi bị cảm xúc lôi kéo.” Hệ thống cảm thán nói.
Sở Tổ dừng lại một chút, rồi hơi nghi hoặc mà nói: “À không, ai lại thể hiện nhiều cảm xúc trong một cuốn tiểu thuyết như ‘Vương miện Neon’ này chứ? Đây chẳng phải là tiểu thuyết kiểu quá trình trưởng thành sao? Hay là tao đang xem phải bản lậu rồi?”
Hệ thống lại phát ra ba dấu chấm lửng trong đầu anh.
Lần này, không chờ họ giao lưu quá lâu, cốt truyện được bổ sung đến đây là đã kết thúc, Sở Tổ cũng đã quay về gian phòng tắm kia.
Đầu óc yếu ớt của anh bắt đầu bãi công rồi.
"Vì không tồn tại thời gian chênh lệch, thời gian mà ngài bổ sung hay trải nghiệm cốt truyện đều chỉ tiêu hao không đến một gian trong tuyến thời gian bình thường. Nếu cần, ngài có thể điều chỉnh một chút."
Sở Tổ không có thời gian để điều chỉnh, anh biết Luciano đã nắm được hướng đi của "Sở Tổ", bao gồm cả việc anh đang ở đâu và đã tốn bao nhiêu thời gian ở từng địa điểm.
Trong tình huống bình thường, Luciano sẽ không xem xét tỉ mỉ, nhưng giờ anh đã tăng thêm giả thiết, trước khi thực sự gặp mặt Luciano thì mọi thứ đều có thể thay đổi.
Sở Tổ cố gắng giữ tỉnh táo, đồng thời thêm vào một giả thiết cuối cùng.
Khi vừa viết xong, hệ thống hoàn toàn ngơ ra luôn, một lúc lâu mà vẫn chưa phản ứng lại, ngay cả âm thanh thông báo máy móc cũng xuất hiện một chút nhiễu sóng.
"Che giấu câu giả thiết cuối cùng này đi, để ngay cả chính tao cũng không được biết đến nó."
Đầu óc Sở Tổ cũng khá hỗn loạn, viết xong mới nhớ là phải xác nhận lại việc này.
"Mày có thể che giấu câu giả thiết này không? Tốt nhất là làm sao để tao quên nó đi —" Anh nhấn mạnh một lần nữa: “’Sở Tổ’ không cần biết cái này."
Hệ thống khô khan trả lời: "Có thể, nhưng xét thấy hiện tại bản thân ngài không quá ổn định, nếu lại tiếp tục tiến hành thao tác thì đại não có thể không chịu nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hôn mê."
Hôn mê thì hôn mê.
Vậy là Sở Tổ thật sự hôn mê.
*
"Khuyến nghị ngài giao Sở Tổ cho khu hạ tầng, hắn vừa xử lý xong thế lực phản kháng của ba mươi sáu khu, người trong khu hạ tầng sẽ thay ngài hoàn toàn xử lý sạch sẽ Sở Tổ."
"Điều này cũng sẽ trở thành lý do hợp lý để ngài dọn dẹp khu hạ tầng, qua đó tìm ra nơi ẩn náu của Đường Kỳ."
"Nhưng nếu ngài lo lắng Sở Tổ sẽ tỉnh lại dọc đường, khiến phương án xử lý này có thể xảy ra sai sót, vậy thì ta có thể cho hắn dùng thuốc an thần và thuốc giãn cơ."