Thời gian dừng ở mỗi trạm được in đậm màu đỏ phía trên mỗi mũi tên.
[4 tiếng, 8 tiếng, 4 tiếng, 6 tiếng, 3 tiếng, thời gian này nghĩa là gì? Liệu thời gian dừng càng lâu thì người chơi càng gặp khó khăn?]
Cậu có bản đồ các trạm, nhưng không biết người chơi sẽ gặp phải chuyện gì.
[Cũng chưa chắc, thời gian dừng ngắn đồng nghĩa với thời gian tìm kiếm mảnh vỡ cũng ngắn.]
Vừa bắt đầu làm NPC, Thẩm Kha theo thói quen suy nghĩ theo góc nhìn của con người.
Xe chạy không được êm, lắc lư suốt nửa tiếng đồng hồ, sương mù cũng đã tan đi nhiều.
"Đinh" một tiếng, xe buýt dừng lại, cửa xe mở ra.
Nhìn qua cửa sổ, bên ngoài là một bến đỗ, tấm biển lớn dựng đứng ghi bốn chữ "Phòng tranh Tinh Nguyệt".
Trước bến đỗ dưới tấm biển chỉ có một ngọn đèn đường leo lét, ánh sáng trắng yếu ớt chiếu sáng một góc nhỏ, côn trùng bay lượn, lao vào nguồn sáng như muốn hòa mình vào đó.
Xe đã đến trạm, nhưng không một người chơi nào nhúc nhích.
Bởi vì trên bến đỗ, có một người đang ngồi.
Ở nơi kỳ quái này, sự xuất hiện đột ngột của một người nghĩa là gì? Hay đó có thực sự là người?
Với câu hỏi đó, tất cả đều chờ đợi người chơi đầu tiên xuống xe thăm dò.
Lúc này, Sơ Lục chậm rãi đứng dậy, Thẩm Kha lập tức đứng lên nhường đường.
Sơ Lục thong thả bước xuống xe. Thẩm Kha đứng yên do dự một lát rồi cũng đi theo.
Dù sao Sơ Lục cũng là người đầu tiên cậu quen biết. Ban đầu cậu hơi sợ, nhưng sau khi nghe Sơ Lục nói chuyện, cậu cảm thấy người này không phải kẻ xấu, ít nhiều cũng có chút ỷ lại.
Cậu giữ một khoảng cách vừa phải với Sơ Lục, không quá gần cũng không quá xa.
Hai người một trước một sau đi ngang qua bóng người kia.
Sơ Lục bước đi nhịp nhàng, nhẹ nhàng như không có trọng lượng, không một tiếng động.
Thẩm Kha nhìn bóng lưng anh ta: [Phong cách thật đấy! Còn giống NPC hơn cả tôi.]
Ma đi không tiếng động, để giống người chơi hơn, cậu còn cố tình tạo ra chút tiếng động.
Người ngồi ở bến xe vẫn luôn cúi gằm mặt, lưng gù. Khi Sơ Lục đi qua, nó không phản ứng. Đến khi Thẩm Kha đi qua, nó mới ngẩng đầu lên.
"Giúp tôi với..."
Giọng nó khàn khàn như quả bóng xì hơi. Khi ngẩng đầu lên, cuối cùng cậu cũng thấy rõ mặt nó.
Người này trông như đã ngoài bảy mươi, dưới mũ lơ thơ vài sợi tóc bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn, hốc mắt trũng sâu, ánh mắt đυ.c ngầu.
Chỉ nhìn bề ngoài và nghe giọng nói không thể phân biệt được giới tính. Nó cứ lặp đi lặp lại một câu: "Xin hãy giúp tôi."
Mỗi lần nói, khuôn mặt như vỏ cây khô của nó lại càng thêm đau đớn, như thể đang chịu đựng một sự dày vò khủng khϊếp nào đó.
Thẩm Kha nhìn Sơ Lục đang đi xa, muốn đuổi theo nhưng lại không nỡ.
Lý trí mách bảo cậu nên đi theo Sơ Lục ngay lập tức, ít nhất để đảm bảo an toàn. Nhưng ông lão này trông có vẻ rất cần giúp đỡ, giọng nói đầy vẻ cầu khẩn.
Tâm trạng giằng xé, cậu nhấc chân lên rồi lại đặt xuống. Cuối cùng, Thẩm Kha không đuổi theo mà ngồi xổm xuống trước mặt ông lão.
"Ông muốn tôi giúp ông như thế nào?" Cậu nhỏ giọng hỏi.
Ông lão dường như không ngờ có người đáp lại, đôi mắt đỏ ngầu mở to như sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
Nó im lặng một lúc rồi mới khàn giọng nói, bàn tay khô héo chỉ về phía đường cái đối diện: "Quả táo của tôi... rơi rồi..."
Ông lão vẫn luôn giữ hai tay trong lòng, ôm một thứ gì đó. Khi rút tay ra, Thẩm Kha mới thấy rõ, trong lòng ông lão là một chiếc giỏ, bên trong có hai quả táo đã héo.
Cổ tay ông lão bị cắt đứt gọn gàng, chỗ lẽ ra có bàn tay giờ trống không.
Rõ ràng, ông lão không thể nhặt táo vì không có tay.
Thẩm Kha nhìn theo hướng tay ông lão chỉ, dưới ánh trăng mờ ảo, hình như có thứ gì đó lăn trên đường.