NPC Mảnh Mai Cầm Nhầm Kịch Bản Đoàn Sủng [Vô Hạn]

Chương 5: Lỗi game

Thẩm Kha thu hết những hành động nhỏ của người đàn ông vào mắt, sải bước đi về phía anh ta.

Tự tin là tốt, tự tin có nghĩa là đối phương không có ham muốn gϊếŧ chết một con kiến nhỏ bé.

Cậu ngồi xuống cạnh người đàn ông mặc đồ đen, nở một nụ cười hơi gượng gạo, cố gắng kìm nén sự sợ hãi trong giọng nói: "Chào... chào anh, cho tôi hỏi anh cũng là người chơi sao? Anh tên gì?"

Cậu cố tình điều chỉnh âm lượng không quá lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người trên xe đều nghe thấy.

Người đàn ông mặc đồ đen nghe thấy tiếng động liền chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đen láy chuyển động, lặng lẽ nhìn cậu.

Bị nhìn như vậy, giọng Thẩm Kha rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, lắp bắp xin lỗi: "Xin lỗi, tôi... tôi có làm phiền anh không?"

Lúc này, cậu thể hiện giống như một thiếu niên "chưa trải sự đời", không có nhiều kinh nghiệm vượt ải nhưng lại bị ép buộc ném vào phó bản khó này.

Áp lực từ người đàn ông mặc đồ đen rất mạnh, ánh mắt anh ta vẫn không rời khỏi thiếu niên "bất an" trước mặt, trong mắt trắng dã có tơ máu, trông hơi đáng sợ.

"Tôi không cố ý..." Giọng nói của thiếu niên càng nhỏ hơn, cậu ngồi rất ngay ngắn, tay nắm chặt vạt áo, mím môi, cố gắng nở một nụ cười.

Phải nói rằng, thiếu niên sở hữu một gương mặt đẹp đến kinh ngạc, giống như một đóa mai nở giữa mùa đông lạnh giá. Đáng tiếc là đang ở trong vực sâu, xinh đẹp nhưng cũng đồng nghĩa với lụi tàn.

Cậu đang cố gắng kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng ngôn ngữ cơ thể và nỗi sợ hãi mơ hồ toát ra từ đôi mắt sáng như sao đã phản bội cậu.

Một lúc lâu sau, như thể đã thưởng thức xong một tác phẩm nghệ thuật, người đàn ông mặc đồ đen cuối cùng cũng quay đầu đi.

Thiếu niên còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy người bên cạnh nói: "Sơ Lục."

Giọng nói khàn khàn, nhưng không khó nghe.

Cậu ngẩn người một lúc, sau đó mới phản ứng lại đây là câu trả lời của người đàn ông mặc đồ đen cho câu hỏi trước đó của cậu.

Sơ Lục, không ai cho rằng đây thực sự là tên của anh ta, cũng không ai quan tâm. Một biệt danh là đủ rồi.

"Tôi... tên Thẩm Kha."

Thẩm Kha do dự một lúc mới nói ra tên mình.

Rõ ràng cậu đã bị người đàn ông mặc đồ đen tự xưng là Sơ Lục dọa sợ, nhìn quanh, muốn đổi chỗ.

"Đừng động."

Sơ Lục lại nói một câu.

Thẩm Kha liền ngoan ngoãn ngồi thẳng người, mắt nhìn thẳng, giống hệt học sinh cấp ba đang chăm chú nghe giảng.

Màn này lọt vào mắt những người chơi khác đang âm thầm quan sát.

Thẩm Kha lên xe giữa chừng, thân phận đáng ngờ.

Khi cậu cầm tờ giấy A4, câu đầu tiên đã nói rõ mình là người chơi, nhưng những người chơi khác không hề mất cảnh giác.

Điều này truyền tải một thông tin rất quan trọng: những người chơi này biết sẽ có NPC trà trộn vào đội ngũ người chơi.

Không, trong mắt họ, NPC chỉ là quái vật.

Việc họ không lập tức ra tay với cậu là do muốn thăm dò những người chơi khác, họa chưa đến thân thì không cần thiết phải ra mặt.

Khi Thẩm Kha tỏ ra mình là người chơi mới, nhút nhát, vừa vào game, những người khác mới bớt ác cảm với cậu, nhưng vẫn không thôi đề phòng. Có vài người chơi có vẻ tốt bụng hơn thì nhìn cậu với ánh mắt thương hại.

Họ tưởng tượng ra một kẻ đáng thương bị lỗi game đưa vào phó bản khó mà không hiểu chuyện gì, trong khi rõ ràng không đủ tư cách.

Lỗi game hiển nhiên đã có tiền lệ, những người chơi không đủ thực lực đã bị bỏ lại trong game mãi mãi.

Màn kịch nhỏ trên xe buýt kết thúc, trong xe lại trở nên yên tĩnh.

Thẩm Kha thở phào nhẹ nhõm, vượt qua nguy hiểm đầu tiên.

Cậu không nói gì thêm. Lúc mới lên xe, cậu đã quan sát xung quanh. Nơi này giống như xe buýt thông thường, hai bên trái phải phía trên đều có sơ đồ tuyến đường.

Trạm Hợp Đức → Phòng tranh Tinh Nguyệt → Thị trấn Thiên Sứ → Vườn hoa Ngày Nắng → Bắc Hồ → Ngõ Tử La Lan → Vĩnh Sinh.