Livestream Đoán Mệnh, Công Đức Vô Lượng

Chương 28

Hoắc Ngưng liếc mắt nhìn Lý Lộc, ánh mắt nhàn nhạt mang chút ý vị sâu xa.

Cô gái này thật biết cách nói chuyện.

Nếu không phải cô đã xem thấu mọi chuyện, có khi cũng bị cô ta dắt mũi.

"Cô đứng ngoài cuộc, giữ mình an toàn, từ đó rời xa Trình Sương. Những điều này chẳng ai trách cô, ngay cả Trình Sương cũng hiểu cô bất đắc dĩ."

"Nhưng về sau, cô bịa chuyện rằng Trình Sương bị trai già bao nuôi, nói rằng cô ấy phá thai nhiều lần, còn mắc bệnh bẩn thỉu. Chuyện đó cũng là bất đắc dĩ sao?"

[Cái gì? Vậy tin đồn Trình Sương bị trai già bao nuôi cũng là giả sao?]

[Cô ấy là bạn thân của cô! Cô có thể đứng nhìn khi cô ấy bị bắt nạt, nhưng trong lúc cô ấy đau khổ nhất, lại đâm một nhát sau lưng cô ấy, chẳng phải quá đáng lắm rồi sao?]

[Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Là con gái mà lại đi bịa chuyện đồϊ ҍạϊ về một cô gái khác. Lý Lộc, cô đúng là đồ đê tiện! Đi chết đi!]

Lý Lộc môi run rẩy, sắc mặt trắng bệch, máu trên mặt như bị rút cạn. Đến cả chuyện này mà nữ streamer cũng đoán ra được.

Điều này đồng nghĩa với việc, tiền đồ xán lạn mà cô ta luôn khao khát đã bị phá hủy hoàn toàn trong khoảnh khắc này.

Trên màn hình, những dòng bình luận chửi rủa khiến lòng Lý Lộc như chìm xuống đáy vực.

Không!

Cô ta không cam tâm!

Chắc chắn vẫn còn cách để cứu vãn mọi chuyện!

Trên mạng luôn có những người tốt bụng, chỉ cần cô ta nói ra tình cảnh của mình, chắc chắn sẽ có người hiểu và cảm thông cho cô ta.

"Hức hức... Tất cả đều là do Tô Miểu Miểu, Trương Vũ, và Lý Tình ép tôi làm như vậy!"

"Họ đe dọa tôi, nói rằng nếu tôi không làm theo lời họ, họ sẽ lột quần áo của tôi rồi quay video tung lên mạng. Tôi thật sự rất sợ, tôi không dám phản kháng..."

Gương mặt Lý Lộc đầy vẻ bi thương, cô ra vừa khóc vừa rút khăn giấy lau nước mắt, khóe miệng run rẩy, cúi đầu như thể tỏ ra vô cùng hối hận.

"Tôi biết mình rất hèn nhát, không nên trở thành đồng lõa trong việc bắt nạt học đường, nhưng tôi chỉ muốn sống sót thôi mà!"

[Nói cho cùng, cô ta cũng chẳng mắc lỗi gì lớn, chỉ là ích kỷ và lạnh nhạt, đồng thời cũng rất giỏi chọn cách bảo toàn thân mình.]

[Lầu trên không ích kỷ lạnh nhạt à? Vậy chuyển khoản tôi 50 tệ đi!"

[Báo cảnh sát thì phạm pháp sao?]

Lý Lộc run rẩy, đối mặt với ống kính, nước mắt rơi lã chã.

"Tôi không dám báo cảnh sát. Trước đây, lần đầu tiên Sương Sương bị bắt nạt, dì Vương đã báo cảnh sát."

"Nhưng cảnh sát không tìm được bất kỳ bằng chứng nào cho thấy cô ấy bị bắt nạt. Tô Miểu Miểu chẳng những không bị xử phạt mà Sương Sương còn bị nhắc nhở công khai."

"Vì vụ báo cảnh sát đó làm ảnh hưởng danh tiếng của trường học, nên các giáo viên đều ghét cô ấy. Sau đó, Sương Sương càng bị bắt nạt dữ dội hơn."

[Sao lại không tìm được bằng chứng? Chẳng phải họ đã quay video cảnh Trình Sương bị lột quần áo sao?]

[Trường học của các cô không lắp camera giám sát à?]

[Cô từng nói dì Vương luôn ngược đãi Trình Sương. Tại sao khi cô ấy bị bắt nạt, dì Vương lại ra tay báo cảnh sát giúp đỡ?]

[Chỉ có mình tôi thắc mắc tại sao Tô Miểu Miểu cứ bám riết lấy Trình Sương mà không buông tha sao?]

Lý Lộc bối rối nhìn vào ống kính, ánh mắt đầy sợ hãi và ám ảnh.

"Không... các người đừng hỏi nữa, nếu tôi nói quá nhiều, Tô Miểu Miểu mà biết, cô ta sẽ gϊếŧ tôi mất."

"Tôi biết mình đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng xin các người đừng hỏi thêm nữa. Tôi thật sự không muốn chết..."

[Haizz, Lý Lộc cũng là người đáng thương. Tôi nhìn ra rồi, cô ấy giúp Tô Miểu Miểu làm chứng giả, chắc cũng là bất đắc dĩ thôi.]

[Cô ấy đúng là nên bị xét xử, nhưng tội của cô ấy đâu đến mức phải chết? Ai chẳng muốn sống chứ?]

[Vậy Trình Sương thì đáng chết sao?!]

[Đúng, đúng, cô ấy vô tội, vậy Lý Lộc đáng phải xuống mười tám tầng địa ngục, đúng không?]

[Thôi đừng cãi nhau nữa, người đáng chết nhất là Tô Miểu Miểu, đừng quên, con khốn đó vẫn còn sống kìa!]

Hoắc Ngưng không chút cảm xúc liếc nhìn Lý Lộc.

Chẳng trách lại bảo Lý Lộc khéo ăn khéo nói.

Lời nói dối của cô ta lúc nào cũng ba phần thật, bảy phần giả, thêm vào đó cô ta còn giỏi đóng vai kẻ đáng thương để khơi gợi lòng trắc ẩn. Đến nỗi không ít cư dân mạng đã bắt đầu thương cảm và nói rằng có thể hiểu cho hành động của cô ta.

Hoắc Ngưng cười nhạt.

Trong lòng Lý Lộc lập tức cảm thấy bất an.

Nụ cười của streamer khiến cô ta linh cảm có chuyện chẳng lành.

Còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, giọng nói như trêu đùa của đối phương đã vang lên từ loa phát.

"Cô nói mình bị ép phải bịa đặt tin đồn? Vậy còn chiếc túi LV và chiếc điện thoại mới nhất, cũng là do Tô Miểu Miểu ép cô nhận à?"

"Khi đó, Tô Miểu Miểu tuyên bố trong lớp rằng, ai bắt nạt Trình Sương sẽ được cô ta tặng quà. Một số người vì chút lợi nhỏ đã hùa theo trở thành kẻ bắt nạt. Một số khác không đành lòng nên không tham gia."

"Những kẻ bắt nạt đó chỉ dừng lại ở việc tát mặt hay xé vở của cô ấy. Nhưng riêng cô, lại chọn cách lan truyền tin đồn về cô ấy."

Chiêu thức độc ác và thấp hèn này lại có hiệu quả đáng sợ.

Với lời vu khống của Lý Lộc, cuộc sống vốn đã khốn khổ của Trình Sương tại trường càng trở nên tồi tệ hơn.

Ban đầu, căn bệnh trầm cảm của Trình Sương chưa nghiêm trọng đến mức muốn tự sát.

Nhưng chỉ vì một chiếc túi và một chiếc điện thoại, đã khiến cô ấy tự cứa tay mình nhiều lần.

Tiếng gió rít lên như một khúc ca đầy oán hận, cửa kính bị gõ vang như ai đó đang cố xâm nhập. Lý Lộc toàn thân run rẩy, theo phản xạ nhìn về phía cửa sổ.

Trên tấm kính, phản chiếu một gương mặt đầy máu me.

Trình Sương trong bộ đồng phục học sinh, cứng nhắc quay cổ một cách không tự nhiên. Cô để lộ hàm răng trắng nhởn, mỉm cười với Lý Lộc, nụ cười méo mó và đầy ghê rợn.

"A!!!"

"Streamer, cứu tôi với!"

"Trình Sương, cô... cô đừng lại đây! Tôi biết mình sai rồi, làm ơn tha cho tôi, tôi xin cô mà…"