Hoắc Ngưng lắc nhẹ đầu.
"Chẩn đoán trầm cảm là thật, ý định tự sát cũng là thật. Sở dĩ vụ án được kết luận là tự sát, vì không tìm được chứng cứ cho thấy có người hại chết cô ấy."
Nói xong, cô khẽ nhếch môi cười, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Lý Lộc.
"Đây cũng là điểm thông minh của cô. Nói bảy phần thật, ba phần giả. Lý Lộc, cô không chỉ lừa dối người khác, mà còn lừa dối chính bản thân mình, đúng không?"
"Tôi không hiểu cô đang nói gì!"
Lý Lộc hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch, ngón tay liên tục bấm vào màn hình, muốn cắt đứt kết nối.
Nhưng chiếc điện thoại của cô ta như bị nhiễm virus, bất kể cô ta bấm thế nào cũng không thoát được.
Ngay cả nút nguồn cũng đột nhiên mất tác dụng, cô ta bấm mãi mà không có phản ứng gì.
Trong nỗi sợ hãi lẫn tức giận, cô ta trừng mắt nhìn Hoắc Ngưng: "Cô đã làm gì với điện thoại của tôi!"
Hoắc Ngưng nghiêng đầu, nở nụ cười ác ý nhưng vô tội.
"Tôi chỉ là người bình thường, có thể làm gì được điện thoại của cô chứ?"
"Hay là do cô gây quá nhiều tội nghiệt, đến trời xanh cũng không thể nhắm mắt làm ngơ?"
Lý Lộc run rẩy toàn thân, ánh mắt nhìn Hoắc Ngưng đầy hận ý.
"Tôi cảnh cáo cô, đừng ăn nói bậy bạ! Nếu không, tôi sẽ không tha cho cô!"
Cô ta không dễ gì mới dựa vào hình tượng bị hại đi đến ngày hôm nay, cô ta vẫn muốn làm hotgirl, cô ta tuyệt đối không thể để streamer này hủy hoại tương lai của mình!
Hoắc Ngưng chẳng buồn bận tâm, cô chỉ hờ hững nhếch môi.
"Cô có sống qua được đêm nay hay không còn chưa chắc, muốn không tha cho tôi? Cô có bản lĩnh đó sao?"
Lý Lộc tức giận đến mức vò đầu bứt tóc, như thể sắp phát điên.
"Cô chỉ là một kẻ xem bói dạo, tại sao lại xen vào chuyện của tôi! Cứ đuổi ma đi cho xong không được à! Có phải cô thấy tôi trả ít tiền nên không hài lòng? Bao nhiêu, cô cứ ra giá, tôi trả là được!"
"Tôi là người, cô cũng là người, cô nên giúp tôi chứ! Nếu cô giúp Trình Sương, cô sẽ bị báo ứng đó!"
[Ôi, bạch liên bông tức giận rồi.]
[Sớm biết cô ta là trà xanh rồi, cuối cùng cũng lật xe!]
[Sao có người trơ trẽn thế nhỉ, tôi chỉ muốn tát chết cô ta thôi!]
[Streamer đừng để bị cô ta dọa, từ hôm nay tôi sẽ gõ mõ tụng kinh cho cô, cô cứ việc trừng ác dương thiện, công đức bị trừ thì tính cho tôi!]
[Gõ mõ +1, streamer, tôi gõ mõ điện tử cho cô!]
[Cầu Phật Tổ phù hộ cho Hoắc tiên nữ, tín nữ con nguyện dùng mười năm độc thân để đổi lấy công đức của Hoắc tiên nữ tăng mạnh.]
[Đã đặt mua mõ rồi, khi nào giao đến sẽ bắt đầu gõ, streamer cứ việc bóc phốt đi, giờ tôi muốn biết cái chết của Trình Sương rốt cuộc là như thế nào?]
[Xem bói online giờ còn kèm hóng phốt]
"Được, tôi xem bói, các bạn hóng phốt, công đức của tôi dựa hết vào mọi người đó."
Hoắc Ngưng phớt lờ ánh mắt vừa căm thù vừa kinh hãi của Lý Lộc, mỉm cười nói một câu như vậy.
Ánh mắt lạnh nhạt, lãnh đạm của cô rơi trên người Lý Lộc.
Hoắc Ngưng khẽ nhếch môi, giọng nói mang theo một tia giễu cợt.
"Lý Lộc, loại người như cô, đồng lõa bạo lực học đường mà còn chưa bị báo ứng, cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ gặp báo ứng?"
Cơ thể Lý Lộc đột nhiên ngã sụp xuống đất.
Streamer này vậy mà cái gì cũng biết!
Điều này có nghĩa là, tất cả những gì cô ta dày công mưu tính đều tan thành mây khói.
Thế nhưng Lý Lộc vẫn không cam lòng, hai mắt ngấn lệ, căm hận nhìn chằm chằm Hoắc Ngưng.
"Tôi không sai!"
"Đúng là Trình Sương đã bị Tô Miểu Miểu bọn họ bạo lực học đường, tôi tận mắt nhìn thấy cô ta bị bọn họ vây đánh trong nhà vệ sinh, Tô Miểu Miểu lột quần áo của cô ta, còn quay video."
"Trong ngăn bàn của cô ta mỗi ngày đều xuất hiện chuột chết và rắn sống, tóc của cô ta bị tạt mực đỏ, còn bị dính kẹo cao su, giữa mùa đông quần áo còn bị hắt cả xô nước đá."
[Khốn kiếp! Một lũ cặn bã! Tôi tức đến mức muốn gϊếŧ người!]
[Rốt cuộc cha mẹ kiểu gì lại dạy ra được những kẻ ác quỷ như thế này!]
[Bạo lực học đường rõ ràng như vậy, chẳng lẽ nhà trường không quản sao?]
[Quản? Chưa nghe nói Tô Miểu Miểu là tiểu thư nhà giàu còn Trình Sương là con nhà nghèo sao? Chỉ cần không đến mức gây chết người, giáo viên đều mắt nhắm mắt mở mà thôi!]
[Còn Lý Lộc, đúng là một bạch liên hoa chính hiệu. Biết rõ bạn thân đã trải qua những gì mà vẫn kết bạn với đám người bắt nạt bạn thân mình!]
[Vạn vật đều có linh, chỉ trừ Lý Lộc.]
"Các người nói nghe dễ dàng thật!"
Lý Lộc nghiến răng, trong đôi mắt rưng rưng ánh lên tia phẫn nộ và bất lực.
Bạn thân bị đối xử như thế, chẳng lẽ cô ta không đau lòng sao?
Chẳng lẽ cô ta không muốn kéo đối phương ra khỏi vũng lầy?
Giọng Lý Lộc nghẹn ngào, đôi mắt đau khổ khép lại.
"Ban đầu tôi cũng rất đau lòng cho Trình Sương. Áo cô ta bị ướt, tôi cho cô ta mượn áo. Thức ăn của cô ta bị nhổ nước bọt, tôi chia phần của mình cho cô ta ăn."
"Nhưng hậu quả của việc đó là Tô Miểu Miểu và đám người kia bắt đầu bắt nạt cả tôi!"
"Cái cảm giác bị máy uốn tóc nóng đỏ áp lên da thịt đau đớn đến mức nào, các người biết không? Nếu tôi tiếp tục giúp Trình Sương, tôi sẽ chết!"
Lý Lộc gào lên trong cơn tuyệt vọng, giọng cô ta như vỡ òa: "Tôi chỉ muốn sống, tôi có lỗi gì chứ!"
[Quả không hổ danh là bạch liên hoa, đến giờ còn diễn cảnh đáng thương.]
[Nước mắt cá sấu, định ghê tởm ai đây?]
[Trình Sương thật xui xẻo, có một người bạn thân tệ hại như vậy.]
[Vậy theo các người, Lý Lộc nên làm gì? Chịu chết dưới tay Tô Miểu Miểu và đám người kia để chứng minh cô ấy là bạn thân tốt?]
[Sao toàn thấy chửi Lý Lộc thế? Ở hoàn cảnh đó, cô ấy chỉ có thể làm vậy thôi mà!]
[Tránh họa để giữ mình là bản năng sinh tồn. Lòng tốt chỉ có thể xuất phát từ việc bảo vệ chính mình trước. Tôi thấy Lý Lộc không sai.]
[Nhưng tôi thấy Tô Miểu Miểu cũng chẳng sai. Là Trình Sương tự cam chịu sa ngã, bị trai già bao nuôi. Người ta bắt nạt cô ấy cũng hợp tình hợp lý thôi!]
[Lầu trên chắc là kẻ bắt nạt nhưng tự xưng mình công lý đây mà?]