"Không ngại nói rằng, Thẩm tổng, tôi tin rằng Tô thị nhất định là lựa chọn tốt nhất của S.G!"
Thẩm Mặc "ừm" một tiếng, cúi đầu xem tài liệu.
Trong văn phòng, Kiều Mộc Mộc muốn nói nhưng lại thôi, nhìn Tô Lê.
Tô Lê cau mày nhìn cô ấy, phẩy tay: "Ở đây không có việc gì đâu, cô ra ngoài đi."
Hiện tại cô không có tâm trạng để xử lý chuyện của Kiều Mộc Mộc.
Kiều Mộc Mộc rụt rè hỏi: "Tô tổng, có cần... chuẩn bị cà phê không ạ?"
Nghĩ đến đủ loại "chiến tích huy hoàng" của Kiều Mộc Mộc, Tô Lê vội vàng lắc đầu: "Không cần!" Sợ rằng chưa đủ chắc chắn, cô hạ giọng dặn thêm: "Cô đừng làm gì cả."
Kiều Mộc Mộc nghe vậy cúi đầu, không ngờ khuôn mặt lại đỏ bừng ngại ngùng.
"Thực ra tôi có thể giúp mà~"
Tô Lê: "......"
Trên ghế sofa, Thẩm Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên: "Lợi nhuận ròng của Tô thị năm ngoái chỉ có hơn bốn triệu nhân dân tệ thôi sao?"
Tô Lê quay đầu lại: "Hả?"
Thẩm Mặc lật ngược tài liệu, ngón tay thon dài đặt lên một bảng thống kê: "Dữ liệu ở đây có phải có vấn đề không?"
Tô Lê cúi xuống nhìn, lập tức cảm thấy chóng mặt.
Cô lịch sự nhận lại tài liệu từ tay Thẩm Mặc, nghiến răng nhìn Kiều Mộc Mộc hỏi: "Tài liệu này ai làm vậy?"
Kiều Mộc Mộc đã nhận ra mình sai số liệu quan trọng, nhưng sắc mặt không thay đổi.
Cô ấy cúi đầu nói: "Xin lỗi Tô tổng, có lẽ tôi không cẩn thận làm sai."
"Tôi đã cho cô chuẩn bị trước cả nửa tháng, ngay cả số liệu quan trọng như doanh thu mà cô cũng có thể làm sai sao?!"
Tô Lê thừa nhận mình có chút bực bội.
Chuyện xảy ra hôm nay đã làm cho tâm trạng cô không ổn định, nên bây giờ cô mới lớn tiếng với Kiều Mộc Mộc.
Nhưng lời này vào tai Kiều Mộc Mộc lại như trời sập. Tô Lê chưa từng hét lên với cô ấy, nghe thấy câu này, Kiều Mộc Mộc đứng sững sờ.
Khi phản ứng lại, cô ấy lập tức mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng lên tiếng trách móc: "Tôi đã biết sai rồi, cô hung dữ như vậy để làm gì? Hu hu hu..."
Trước đây, chỉ cần Tô Lê nhìn thấy nước mắt của cô ấy, cô sẽ lập tức nhượng bộ.
Nhưng giờ đây, Tô Lê đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy như có tia sét đánh xuyên qua mình—
Kiều Mộc Mộc làm sao có mặt mũi mà khóc chứ? Người đáng khóc phải là cô mới đúng, có biết không?!
"Vốn dĩ không phải việc tôi nên nói." Thẩm Mặc đứng dậy, tay phải xoay nhẹ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tay trái.
Cô không nhanh không chậm nhắc nhở: "Quá cảm xúc là đại kỵ ở nơi công sở."
Tô Lê bừng tỉnh, lập tức lùi lại một bước, tránh xa cô gái đang khóc sụt sùi là Kiều Mộc Mộc.
Cô lên tiếng: "Cô về chỉnh sửa lại đi, lát nữa in lại một bản rồi mang vào đây."
"......" Kiều Mộc Mộc nhìn cô đầy uất ức, "Được, được thôi."
Nói xong, cô ấy rời khỏi văn phòng trong vẻ không cam lòng.
"Thẩm tổng, thật sự rất xin lỗi." Tô Lê cố gắng lấy lại tinh thần, "Cái đó, tôi... tôi giới thiệu trước về mục tiêu chiến lược tương lai của công ty chúng tôi nhé?"
Thẩm Mặc chống khuỷu tay lên bàn.
Cô nhìn Tô Lê, hỏi: "Chúng ta chỉ nói chuyện này thôi à?"
"Ờ..." Tô Lê cố gắng suy nghĩ, "Hoặc là cô có hứng thú hơn với việc phát triển cơ sở hạ tầng của công ty chúng tôi?"
Thẩm Mặc lắc đầu.
Cô nghiêng đầu, đưa ra một gợi ý rõ ràng hơn: "Ngoài công việc... cô không có chuyện gì khác muốn bàn với tôi sao?"
Tô Lê cố gắng nở một nụ cười cứng nhắc.
Giờ trong văn phòng chỉ còn lại cô và Thẩm Mặc, đúng là đã đến lúc giải thích về chuyện cầu hôn nhầm lần đó. Cô cúi đầu, liếc thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của Thẩm Mặc, nhắm mắt xoa mũi.
"Vì không rõ lịch trình của cô nên tôi..."
Cô vẫn đang suy nghĩ cách giải thích rằng sự cố cầu hôn đó chỉ là một hiểu lầm, Thẩm Mặc thấy cô không nói gì thêm, liền lấy điện thoại ra: "Thêm số liên lạc đi."
"Ế?" Tô Lê khó hiểu.