Cô không phải là người thích trốn tránh, sau một lúc sững sờ, cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc.
Đôi mắt của Thẩm Mặc sáng như sao, khi nhìn cô khóe miệng còn mang theo một chút ý cười.
Tô Lê nghĩ, tâm lý của người phụ nữ này thật sự rất vững vàng, ngay cả khi bị xúc phạm vẫn có thể giữ được sự lịch sự cơ bản.
Cô hé miệng: "Xin lỗi, tôi..."
Thẩm Mặc đưa tay, trả lại cho cô chiếc hộp nhẫn.
Động tác của Tô Lê khựng lại, không hiểu ý cô ấy.
Tô Khiêm ở bên cạnh gần như nghiến răng nát vụn: "Mày ngớ ngẩn à? Còn không mau lấy đồ rác rưởi của mày đi? Dọn dẹp sạch sẽ rồi cuốn xéo cho tao ngay..."
Tiếng gầm gừ của ông còn chưa dứt, Thẩm Mặc đã nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc bên má.
Cô ấy nhìn Tô Lê, khẽ gật đầu: "Được."
"Hả?" Tô Lê lấy lại chiếc nhẫn, trong đầu chỉ toàn một mớ hỗn độn.
Được gì? Được cái gì? Cô ấy đang trả lời ai?
Vì cúi đầu, cô phát hiện ra tay trái của Thẩm Mặc vẫn chưa thu lại. Cổ tay cô ấy hơi cong, những ngón tay thon dài trắng muốt mở ra, rõ ràng là một tư thế chờ đợi.
Tô Lê nhìn xung quanh, thấy trong tay chỉ có chiếc nhẫn bạc trong chiếc hộp nhung.
Cô lấy chiếc nhẫn ra, trước mặt cha mình và hàng trăm nhân viên của công ty, đeo vào ngón áp út của Thẩm Mặc.
Xung quanh im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Tô Khiêm nhếch miệng, đột nhiên thốt ra một câu: "Đồ hậu đậu, mua nhẫn lớn quá rồi!"
Tô Lê không biết giải thích thế nào: "..."
Chiếc nhẫn được thiết kế riêng theo kích thước của Kiều Mộc Mộc, đeo trên ngón tay của Thẩm Mặc rõ ràng là lớn hơn một vòng, trông lỏng lẻo.
Thẩm Mặc hắng giọng, ngón tay phải nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn.
"Công việc bận quá." Cô ngẩng đầu nhìn Tô Lê: "Gần đây gầy đi một chút."
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, đúng lúc rơi vào đôi mắt cô ấy, khiến ánh cười nơi đáy mắt như những viên kim cương vụn lăn tăn.
Tô Lê nghi ngờ mình hoa mắt, cúi đầu dụi mắt, khi ngẩng đầu lên lại đυ.ng phải biển sao tĩnh lặng đó.
Ánh sao thật đẹp.
Việc dẫn Thẩm Mặc đi tham quan công ty đương nhiên được giao cho Tô Lê.
Tô Khiêm nháy mắt, liên tục ra hiệu với cô, miệng không ngừng dặn dò: "Đi từ từ, đừng vội, chăm sóc vị hôn thê của con cẩn thận nhé, biết chưa?"
Tô Lê ngượng ngùng đến mức không chịu nổi.
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Thẩm Mặc bên cạnh, thấy cô ấy không tức giận vì cách gọi này, mới tạm yên lòng.
"Cha, con biết rồi..." Cô hạ thấp giọng, "Cha mau ít nói lại đi!"
"Con bé này!" Tô Khiêm trách mắng, trừng mắt nhìn cô một cái.
Nhanh chóng, ông lại nở nụ cười: "Thẩm tổng à, cô đừng trách đứa trẻ này lỗ mãng, bình thường nó không như vậy đâu."
Thẩm Mặc nghiêng đầu liếc nhìn Tô Lê, hỏi ngược lại: "Như vậy thì có gì không tốt?"
Tô Khiêm và Tô Lê đều ngây người.
Sau khi lấy lại tinh thần, Tô Lê xoa tai, nơi đang hơi tê tê: "Cha, chúng con đi trước đây."
"Đi đi~" Tô Khiêm đẩy lưng cô một cái.
Đi được khoảng mười mét, Tô Lê vẫn còn nghe thấy tiếng Tô Khiêm từ phía sau vang lên rõ mồn một: "Chăm sóc vợ con thật tốt nhé~~"
Tô Lê suýt vấp chân trái vào chân phải.
Thẩm Mặc ở bên cạnh, đưa tay đỡ cô một cái.
"Cảm ơn." Tô Lê đặt tay lên vai cô ấy để giữ thăng bằng.
Khoảng cách rất gần, cô thoang thoảng ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ trên người Thẩm Mặc, thanh nhã và nhẹ nhàng, vô cùng đặc biệt.
Ngay sau đó, Tô Lê vội vàng rút tay về.
Sau khi tham quan xong một số khu vực quan trọng của Tô thị, Tô Lê dẫn Thẩm Mặc trở lại văn phòng của mình trên tầng cao nhất.
Đi một vòng thế này, cô đã hoàn toàn bước vào trạng thái làm việc, miệng thao thao bất tuyệt toàn những điều liên quan đến công ty. Khi đang giới thiệu một cách hăng say, Kiều Mộc Mộc gõ cửa, mang vào một tập tài liệu quảng bá quan trọng.
Tô Lê không nghĩ ngợi nhiều, nhận lấy tài liệu rồi đưa cho Thẩm Mặc: "Đây là tình hình kinh doanh cụ thể của Tô thị trong hai năm qua, cô có thể xem qua. Chúng tôi có khả năng cạnh tranh rất lớn trong ngành, từng đảm nhận vô số dự án lớn nhỏ.