Chương 8: Mang thai
Bên kia thành phố, câu lạc bộ game.
10 giờ tối là lúc câu lạc bộ sôi động nhất.
Nguyên Hạo của chiến đội GY đang phát sóng trực tiếp chơi game. Trong câu lạc bộ, mỗi người đều có phòng livestream riêng, trừ một vài người thích cùng fans trò chuyện thì các tuyển thủ khác vẫn thích chơi ở đại sảnh.
Nhưng Nguyên Hạo không giống vậy, lúc livestream chỉ khi fans hỏi về kỹ thuật chơi thì mới mở miệng nói mấy câu. Hắn đã chơi game suốt bốn tiếng, thấy ván game cuối cùng kết thúc, hắn liền tạm biệt fans rồi tắt live.
Khu comment của phòng live lập tức điên cuồng spam các dòng chữ "Y thần"",
"Nguyên ca", " Đại tiểu thư",.....
Y thần mà bọn họ nói chính là ông chủ Minh Nguyên, nói đến chuyện của ông chủ nên Nguyên Hạo cũng không vội vã tắt live, hắn chăm chú nhìn dàn bình luận trên màn hình.
[ cái người cùi bắp hai phút chết năm lần rốt cuộc là tiểu thư nhà nào vậy? Y thần, anh nhìn tôi đi, tôi có hạng bạch kim, không cần anh che chở! ]
[ Y thần quá giỏi, đại tiểu thư một kéo bốn, Y thần một gánh bốn]
[ Ha ha ha, tôi nói mà, mấy chiêu thức vừa rồi nhiều ít cũng mang cảm xúc cá nhân, thì ra là để báo thù cho đại tiểu thư. ]
[A Hạo giúp chị em chúng tôi hỏi một chút, Y thần của tôi có chuyện gì vậy, một câu "đại tiểu thư" thật soft aaaa, tan nát cõi lòng]
Nguyên Hạo đọc comment nửa ngày mới hiểu hết tình hình.
Ông chủ của hắn từ khi giải nghệ thì không còn xuất hiện trước mặt công chúng, nay lại mang theo đại tiểu thư chơi game.
Trong nhóm bọn họ không ai không biết đến cô tiểu thư này. Cô giống như bug tồn tại trong game, cùng cô chơi một ván mà muốn hoài nghi nhân sinh, hai phút chết tận 5 lần -. -
----------------------------------
Lúc này, Minh Nguyên đang nằm trong phòng nghỉ chờ Phó Khanh Khanh trả lời tin nhắn.
Trong khung chat với đại tiểu thư vẫn là tin nhắn cô gửi từ nửa tiếng trước.
Chuyển khoản.
Hắn lấy tiền rồi hỏi thêm hai câu nhưng không thấy cô trả lời.
Hắn liền đi đến giao diện trò chơi, nhìn danh sách bạn tốt thấy giao diện avatar của cô tối đen, biểu hiện trạng thái không online.
Đột ngiên thấy một tin nhắn ngắn ngủn nhảy ra: [ hôm nay sao thủy nghịch hành, không chơi game nữa]
----------------------------------
Kể từ ngày cùng người nhà náo loạn, Hứa Thấm trở nên mất hồn mất vía suốt mấy ngày.
Công việc ở bệnh viện cũng liên tiếp làm sai, cũng may lỗi sai không lớn, và cũng kịp thời sửa chữa nên không xuất hiện vấn đề gì.
Người đồng nghiệp cùng tổ với cô mỗi ngày cả tâm lẫn sức đều mệt mỏi, bởi vì không những làm phần việc của mình mà còn phải chú ý đến Hứa Thấm. Mặt ngoài không ai ý kiến gì nhưng trong lòng đều cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa Hứa Thấm ở bệnh viện có chức cao, trọng trách lớn nên trạng thái tinh thần của cô khiến mọi người rất không yên tâm.
Không biết có người hảo tâm nào đã đem chuyện của Hứa Thấm nói với cấp trên, phó viện trưởng liền tìm cô nói chuyện, vì nể nang mẹ Phó nên chỉ thăm hỏi nhẹ nhàng. Đầu tiên hỏi cô trong lúc làm việc có phải gặp việc gì khó khăn không, sau đó là nói đến biểu hiện của cô gần đây.
Người bình thường nghe đến đó thì sẽ ngẫm lại bản thân, tích cực nhận sai nhưng Hứa Thấm lại dầu muối không ăn, cả quá trình đều mặt điếc tai ngơ, bộ dáng không tập trung.
Phó viện trưởng hết cách, chỉ có thể nói thẳng ra, bảo cô hãy xin nghỉ vài ngày, còn vấn đề khi nào quay lại làm việc thì không nói.
Nói đến đây dù Hứa Thấm có không hiểu đạo lý đối nhân xử thế cũng phải hiểu ra chút ít. Cô nghĩ đến các đồng nghiệp thì thầm nói nhỏ sau lưng mình, lại nhìn biểu cảm bất cận nhân tình của phó viện trưởng.... cô mấp máy môi định nói gì nhưng cuối cùng vẫn yên lặng rời đi.
Cô bước ra khỏi bệnh viện, nhìn dòng người qua lại trên đường lớn, ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt, đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Hứa Thấm té xỉu ở trước cổng bệnh viện.
Mới ra khỏi bệnh viện chưa được ba phút lại phải vào bệnh viện, lấy thân phận bệnh nhân, vào khoa phụ sản.
Cô mang thai.