Lúc về phòng, Mạnh Yến Thần đi ngang qua phòng Phó Khanh Khanh, anh dừng chân, suy nghĩ một hồi rồi gõ cửa, thấy bên trong có tiếng đáp lại anh mới đẩy cửa đi vào.
Phó Khanh Khanh đang ngồi quỳ trên thảm chơi game, ngay cả khi gọi một tiếng ""anh trai" mắt cũng không rời điện thoại, biểu cảm trên mặt cô lại rất phong phú, ngón tay lướt qua lướt lại trên màn hình.
Cô vừa tắm xong, mặc một bộ váy ngủ tối màu, mái tóc đen dài vẫn còn dính nước tùy ý xõa ra sau khiến cả người cô trở nên ướŧ áŧ.
Mạnh Yến Thần đi đến ngồi xuống sô pha bên cạnh cô, còn cô thì ngồi dưới thảm, đầu hơi dựa vào chân anh, rất gần.
"Sao lại không lau khô tóc? "
Phó Khanh Khanh tùy tiện gật đầu mấy cái rồi lại vội vàng chơi game, ván này thật khó.
...... Được rồi, với cô thì ván nào cũng khó.
Mạnh Yến Thần thấy sự chú ý của cô đều đặt lên cái điện thoại nên không nói nữa, trực tiếp đi vào phòng tắm lấy ra chiếc khăn lông sạch sẽ, lau đầu cho cô.
Phó Khanh Khanh chơi game thật sự rất dở, mới hai phút đã chết năm lần, dù có đồng đội che chở cũng vio dụng.
"Em lại chết lần nữa..... 🥲"
Đầu nhỏ của Phó Khanh Khanh rũ xuống, dựa vào cạnh chân của người nam nhân, một sợi tóc từ lòng bàn tay anh trượt xuống, cách một lớp quần tây dính sát vào đùi anh.
Giọt nước lạnh lẽo từ sợi tóc dần thấm vào lớp vải, cả người anh trở nên cứng đơ nhưng động tác trên tay lại vẫn rất dịu dàng lau đầu cho cô.
Từ trước tới giờ anh luôn là người có kiên nhẫn, đặc biệt là đối với Khanh Khanh.
Phó Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn Mạnh Yến Thần một cái, vừa định thu hồi tầm mắt thì lại thấy trên trán anh có vết thương: "Anh trai, trán anh bị sao vậy? "
Cô buông điện thoại xuống, tiến lại gần nhìn thật kỹ, lo lắng nói: "Da bị trầy một mảng, có chuyện gì vậy? "
"Anh chờ một chút, em đi lấy thuốc! "
Cô vội vàng muốn đứng lên lại bị anh nắm lấy cổ tay: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ. "
"Sao có thể không sao được! " Phó Khanh Khanh như la lên: " Trầy một mảng lớn như vậy, nói không chừng còn có thể để lại sẹo."
Phó Khanh Khanh chạy đi lấy hộp y tế, tìm một hồi rồi thấy một lọ thuốc kiểu dáng phun.
Cô cầm trong tay quơ quơ, quỳ gối lên sô pha bên cạnh Mạnh Yến Thần.
"Anh trai, nhắm mắt lại, để em giúp anh."
Mạnh Yến Thần nghe lời nhắm mắt, tầm mắt lại xẹt qua đầu gối có chút hồng do động tác quỳ của cô.
Giây tiếp theo, hơi nước phun ra, mắt kính của anh cũng dính một lớp nước mỏng. Thế giới trong mắt Mạnh Yến Thần đột nhiên trở nên mờ mịt.
Anh giơ tay lấy kính xuống.
Ngước mắt nhìn.
Thiếu nữ đang dựa rất gần anh, cẩn thận đọc cách sử dụng của lọ thuốc, do dự không biết có nên phun thêm lần nữa không.
Cô rũ mắt nhìn lại bắt gặp ánh mắt âm trầm của anh, như muốn câu tâm đoạt phách.
Phó Khanh Khanh chậm rãi ý thức được, ánh mắt của Mạnh Yến Thần nhìn cô có chút không đúng, du͙© vọиɠ ẩn giấu cùng giãy giụa và khắc chế, muốn che giấu nhưng lại chờ mong bị phát hiện.
Lông mi cô run rẩy, bàn tay nắm chặt lọ thuốc, ánh mắt ướŧ áŧ mờ mịt.
Mạnh Yến Thần thu lại ánh mắt, thả lỏng cơ thể khẽ dựa vào sô pha.
Ngay sau đó, một giọng nam mang theo ý cười từ trong điện thoại truyền ra.
"Đại tiểu thư, còn ở đây không? Tôi đã báo thù cho cô rồi. Ủa, người đâu? Không phải bị bắt nạt nên khóc nhè đấy chứ... "
Câu cuối cùng thanh âm thực nhẹ nhàng, giọng nam trầm ấm trêu đùa nhưng lại lộ ra chút lo lắng
Mạnh Yến Thần nhìn vào điện thoại, ánh mắt thâm thúy, sắc bén như chim ưng.
"Khanh Khanh, hắn ta kà ai ? "
Điện thoại im lặng đột nhiên lại rung lên, có người nhắn tin cho cô. Anh có một dự cảm vi diệu, rằng người gửi tin nhắn và người vừa nãy nói chuyện là một.
Hắn ta là ai?
Tại sao anh chưa từng nghe Khanh Khanh nhắc tới?
Vừa nãy Khanh Khanh nói muốn yêu đương có phải vì người này hay không?
Trong đầu anh có vô số câu hỏi muốn được giải đáp, nhưng cuối cùng anh lại chỉ bình tĩnh nhìn Phó Khanh Khanh, khóe môi hơi cong, ôn hòa hỏi: "Là bạn mới của em sao? "
Bộ dáng thất thố chỉ duy trì trong giây lát, ngay sau đó lại trở về làm một Mạnh Yến Thần ôn nhu săn sóc.
Phó Khanh Khanh có chút hoảng, cô có cảm giác chột dạ, giống như rủ bạn đi nét mà bị chủ nhiệm lớp bắt được, lại còn bị mời phụ huynh.
Tay chân cô luống cuống túm lấy điện thoại, động tác nhanh nhẹn thoát khỏi trò chơi.
"Không phải bạn mới." Phó Khanh Khanh siết chặt tay, "Là em tìm một người cùng em luyện chơi game."
""...... Tốn chút tiền. "
Sau đó cô lại yên lặng bổ sung: "Là Tiêu Diệc Kiêu đề cử."
Lông mày của anh nhíu lại, nhưng thực mau lại thả lỏng.
Anh ừ một tiếng, nhìn điện thoại mà cô đang cầm trong tay, chầm chậm nói: " Thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi rồi. "
Phó Khanh Khanh gật đầu.
Mạnh Yến Thần chăm chú nhìn cô gái đang cúi gằm đầu hồi lâu mới nhấc chân đi ra ngoài.
Phó Khanh Khanh đi theo sau, tiễn anh tới cửa phòng.
Tóc cô còn chưa khô, những sợi tóc đen dài hơi rối xõa trên vai.
Mạnh Yến Thần đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, kiềm chế ý nghĩ muốn ôm cô vào lòng.
"Lâu khô tóc rồi ngủ tiếp, biết chưa? "
Phó Khanh Khanh ngoan ngoãn gật đầu.
Mạnh Yến Thần khẽ cười, nhấc chân đi hai bước bỗng quay đầu lại, cô khó hiểu hỏi: "Sao vậy? "
"Không có gì, chỉ là đột ngiên nghĩ tới tầm tuổi này của em cũng nên yêu đương rồi."
"Em không muốn. "
Mạnh Yến Thần : "? "
Phó Khanh Khanh ra vẻ đương nhiên nói:
" Lúc nãy là để rời đi sự chú ý của mẹ, nếu không mẹ sẽ nghĩ về chuyện của chị gái mà mất ngủ. "
"Đương nhiên, nếu mẹ thật sự sẽ sắp xếp cho em đối tượng thích hợp thì có lẽ em sẽ thử một chút. "
"..... "
Mạnh Yến Thần cứng họng.
Trong lúc nhất thời anh không biết là nên phê bình cô vì quan niệm tùy tiện về tình yêu, hay nên thở phào nhẹ nhõm vì đối với cô, tình yêu chỉ là trò chơi.
Nhưng anh lại nghĩ đến cuộc đối thoại của anh và mẹ tối nay, anh thấy mẹ Phó đêm nay chắc là vẫn không ngủ được.