Lời kể của Ngụy Khoảnh khiến Lưu Hách đi theo sau nghe mà ngơ ngác, ông ta không thấy cậu trai tên Diệp Phi đó thông minh đến thế.
Còn Ngụy Khoảnh, trước đó mặc hỉ phục chỉ biết cười, tưởng là câm, giờ thì lắm lời không tưởng.
Đường Kha Tâm sau khi xác nhận vị trí của Diệp Phi, bị câu chuyện về thôn Hòe thụ hấp dẫn, chỉ khi hoàn thành câu chuyện mới có thể lấy được chìa khóa.
"Tân nương không bị ép cưới, tại sao lại gϊếŧ cả làng?"
Ngụy Khoảnh nhún vai, chớp chớp đôi mắt đào hoa vô tội.
"Không cần nghĩ đâu xa, chắc chắn là tân lang là một tên cặn bã, tân nương bị lừa đến phát điên, gϊếŧ cả làng để trả thù xã hội!" Lưu Hách thay đổi hoàn toàn bộ dạng nhát gan ban nãy, đánh giá một cách đầy thù hận.
Nhìn Đường Kha Tâm liếc qua một cái, Lưu Hách liền co cổ lại.
Ngụy Khoảnh nghĩ rằng, câu trả lời của Lưu Hách không phải là không có lý, nhưng chắc chắn không đơn giản như vậy.
Ba người đi xuống chân đồi một lúc lâu, sự chú ý của Ngụy Khoảnh luôn dừng lại ở bước chân của Đường Kha Tâm – bước chân một sâu một nông, rõ ràng là rất khó khăn.
Cậu ta còn cố tình giữ khoảng cách với anh, mỗi khi anh đi nhanh một bước, Đường Kha Tâm cũng sẽ bước thêm một bước, như thể đang cố ý tránh xa anh.
Khi Ngụy Khoảnh rút lại ánh mắt, mới nhận ra điều bất thường xung quanh – rõ ràng đã đi rất lâu, nhưng cây hòe lớn phía sau vẫn ở khoảng cách không xa không gần, như thể họ chưa bao giờ rời khỏi đó.
Anh và Đường Kha Tâm nhìn nhau, rõ ràng đối phương đã phát hiện từ lâu.
"Tôi nói, các cậu nên đi nhanh một chút, trời mưa rồi." Lưu Hách đi sau hai người, mưa xuân nhẹ nhàng rơi trên trán, mang đến một cảm giác mềm mại.
Lưu Hách đưa tay lau trán, tiếp tục tiến lên, nhưng mưa lớn hơn, nước trên trán ngày càng nhiều, anh ta không ngừng lau, nước không ngừng chảy, cho đến khi tầm nhìn bị phủ một màu đỏ...
Anh ta run rẩy giơ tay lên, nhìn thấy toàn là máu! Ngẩng đầu lên đột ngột, trên đầu làm gì có bầu trời, chỉ có một mảng cành cây dày đặc che kín mặt trời, mỗi chiếc lá đều đang tỏa ra sương máu, sương máu lan tràn nhỏ xuống, nhanh chóng ngập đến trán, cổ, ngực...
"Aaa! Máu!" Lưu Hách như điên cuồng lao về phía trước, muốn thoát ra khỏi bóng cây, nhưng dù chạy thế nào, cũng không thoát ra được khỏi bóng tối này.
Ngay khi Lưu Hách lên tiếng, Đường Kha Tâm đã nhìn thấy sương máu, cậu kéo theo Ngụy Khoảnh, chạy thẳng tới trước.
Họ đi nhanh hơn Lưu Hách, lại chạy nhanh, vừa đủ để tránh được đợt tấn công.
Ngụy Khoảnh bị kéo theo một đoạn, nhớ ra Đường Kha Tâm vẫn đang bị thuốc mê hành hạ, làm sao có thể để một người bệnh kéo mình chạy, anh phản tay kéo lấy Đường Kha Tâm, nhìn thấy một cái mộ, kéo người lao vào hố, rồi dùng vạt áo cưới che kín hai người.
Sau một trận mưa lất phất, Ngụy Khoảnh thò đầu ra khỏi hố mộ, cây hòe biến mất, chỉ còn nhìn thấy Lưu Hách cách đó mười mét trợn tròn mắt, còn phần da dính sương máu trên cơ thể, dần trở nên xám xịt, nổi lên rồi từ từ bong tróc.
Dưới lớp da lộ ra không phải là vết thương, mà là lớp vỏ cây từng lớp...
"Chết tiệt!" Ngụy Khoảnh buông ra câu chửi thề thứ hai trong ngày, nhanh chóng hỏi Đường Kha Tâm: "Cậu nhìn giúp tôi xem, mặt tôi có sao không?"
Đường Kha Tâm vốn đã khó chịu khắp người, bị Ngụy Khoảnh đè lên, dù phía sau hai người là tấm ván quan tài, cậu vẫn cảm thấy toàn thân nóng rực.
"Trông anh rất đẹp." Đường Kha Tâm giọng khàn khàn nói.
Ngụy Khoảnh: "?"
~~~~
Kkkk. Má😂😂😂😂 Chồng con đâu có hỏi cái đó 😂😂😂
Mà có cảm giác như cả quỷ vực đều sủng bé Ngụy lên tận trời ấy nhỉ 😂😂😂