"Người phàm?" Ngụy Khoảnh hỏi.
Đường Kha Tâm không đáp.
Ngụy Khoảnh áp sát người, tay chống lên đầu gối của Đường Kha Tâm, hài lòng khi nghe được tiếng rêи ɾỉ.
Anh chống cằm, đôi mắt ngây thơ nhìn cậu: "Sao không rên nữa?"
Đường Kha Tâm không đáp, cắn chặt môi mình để không phát ra âm thanh, gương mặt đau khổ tạo cảm giác như cậu đang muốn từ chối nhưng lại ngầm đồng ý.
Một khoảng thời gian dài trôi qua, Đường Kha Tâm không chịu nổi nữa, giọng khàn khàn: "Anh nhìn đủ chưa?"
Ngụy Khoảnh nhướn mày, ngừng cười, đưa ngón trỏ tiến tới, để lại một vệt đỏ trên trán Đường Kha Tâm, khẽ nói: "Tôi là Ngụy Khoảnh, rất vui được gặp cậu."
Đường Kha Tâm nhìn thấy vật trên tay trái của Ngụy Khoảnh: "Chiếc nhẫn của anh?"
Không ngờ đối phương lại hỏi như vậy, Ngụy Khoảnh liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay, hờ hững nói: "Nếu cậu muốn, tôi có thể cho cậu."
Một câu nói bình thường nhưng trong hoàn cảnh này lại khiến Đường Kha Tâm nghĩ đến điều khác, mặt cậu càng tối sầm lại: "Xin hãy buông tay."
"Xin lỗi." Ngụy Khoảnh nhanh chóng thu tay lại, lùi ra khoảng mười centimet, đùa giỡn: "Người bạn không muốn tiết lộ tên tuổi, tôi rất muốn ở đây cả đêm để nghe tiếng rên của cậu, nhưng tiếc là nơi này tai vách mạch rừng, không phải lúc thích hợp."
Lời anh nói khiến Lưu Hách dưới chân đồi lạnh sống lưng.
Bốn giờ trước, khi Lưu Hách kiểm tra số người, phát hiện hai người đàn ông mất tích.
Ông ta nhớ một người trong đó từng tự tin nói rằng mình đã nắm được manh mối khác.
Sau khi gặp Diệp Phi, Lưu Hách biết nhiệm vụ vòng đầu đã có người phá giải, liền chạy đến khu mộ hoang kiểm tra.
Rồi ông ta thấy hai bộ xương người trắng xóa, một bộ còn có tóc vàng...!Sau đó nghe được cuộc trò chuyện của Ngụy Khoảnh và người kia.
Dù không thể xác định chuyện gì đã xảy ra, nhưng Lưu Hách theo bản năng biết rằng theo chân Ngụy Khoảnh, sẽ không gặp nguy hiểm.
Không ngờ, chưa nghe hết được vài câu, ông đã bị phát hiện, giờ thì nên rời đi hay mặt dày bám theo???
Ngụy Khoảnh không quan tâm tới "con chuột" ở góc tường, anh chỉ tò mò vì sao người đẹp dưới gốc cây lại trông rất giận dữ? Là do anh không lịch sự sao?
Khi Ngụy Khoảnh đang suy nghĩ, anh cảm thấy phía sau có động tĩnh quen thuộc.
"Cẩn thận!" Đường Kha Tâm lập tức kéo đầu Ngụy Khoảnh, rút súng bạc bắn lên trời.
Ngụy Khoảnh chỉ nghe tiếng súng nổ liên tiếp, những động tĩnh quen thuộc biến mất, sau đó là tiếng kêu than chậm trễ của Lưu Hách.
Ngẩng đầu lên từ vòng tay của Đường Kha Tâm, Ngụy Khoảnh nhìn chằm chằm vào Đường Kha Tâm đang thở dốc, một lúc sau nói: "Cơ bắp ngực đẹp quá."
Sau đó anh bị Đường Kha Tâm quăng xuống đất.
Khi Lưu Hách leo lên đồi cầu cứu, Đường Kha Tâm đã ôm lấy thân cây đứng dậy, Lưu Hách kêu cứu rồi ôm chân Đường Kha Tâm, nhưng cũng bị cậu đá xuống đất, trước ánh mắt giận dữ của Đường Kha Tâm, co rúm lại như một con gà con ướt sũng.
Ngồi bên cạnh, Ngụy Khoảnh không nhịn được cười.
Người phàm thật thú vị.
Đường Kha Tâm nhìn đồng hồ – 5:30 – cậu phán đoán: "Đây là cửa tăng tốc, cửa thường mỗi 24 giờ một vòng lặp, thời gian kích hoạt cơ quan là vào nửa đêm. Cửa này mỗi 6 giờ một vòng lặp, nửa giờ trước khi kích hoạt cơ quan nếu không ai tìm được manh mối, sẽ xảy ra sự cố tấn công và để lại gợi ý tìm manh mối."
Ngụy Khoảnh nhướn mày, không lạ khi hôm qua gặp Diệp Phi bị bộ xương tấn công.
Còn lý thuyết về cửa tăng tốc, đây là lần đầu anh nghe nói, theo tốc độ này, người ở thế giới này không sống nổi quá hai ngày.
Đường Kha Tâm tiếp tục: "Phượng hoàng thiếu thủy chủ về phía Nam, dưới gốc cây phía Nam tưới nước nhưng không hoàn thành nhiệm vụ, có thể tôi đã tìm sai hướng, hoặc đây là nhiệm vụ vòng đầu đã có người làm qua."
Cậu ngừng lại, nhìn hai người trên mặt đất: "Nếu muốn sống, hãy giúp tôi tìm manh mối nhiệm vụ mới trong vòng nửa giờ."
Đi được vài bước, Đường Kha Tâm quay lại hỏi: "Các anh có gặp một người tên Diệp Phi không?"
Ngụy Khoảnh cúi đầu cười thầm – thân phận của mỹ nhân dưới gốc cây đã rõ ràng.
Rốt cuộc thì Cục Điều Tra Phi Thường vẫn có người tài, và người tài này lại không may mắn, khi vào cửa trước tiên tìm đến đội chính, rồi mới đuổi đến bên cây hòe, hoàn toàn bỏ lỡ Diệp Phi đi ngược hướng.
"Tôi biết." Ngụy Khoảnh cười rạng rỡ tiến lên, trong lúc đứng dậy, không quên "vô tình" đẩy ngã Lưu Hách trên mặt đất.
"Nhưng cậu trai này muốn hỏi thì phải tự giới thiệu trước chứ."
Đường Kha Tâm: "... Đường Kha Tâm."
Ngụy Khoảnh: "Cục Điều Tra Phi Thường?"
Đường Kha Tâm: "Không, tôi là bảo mẫu của cậu ta."
"Hahaha." Ngụy Khoảnh không nhịn được cười.
Rõ ràng đứng không vững, gương mặt vẫn ung dung, Đường Kha Tâm này không có bước nào nằm trong dự đoán của anh.
Trước khi Đường Kha Tâm nổi giận, Ngụy Khoảnh kể lại từ đầu đến cuối chuyện xảy ra lúc nửa đêm, trong quá trình kể đa phần công lao đều thuộc về Diệp Phi, còn anh chỉ là một người dân tốt cần được tổ chức bảo vệ.