Xuyên Thành Trùng Đực, Dùng Mỹ Thực Chinh Phục Toàn Bộ Trùng Tộc

Chương 25

Những ngày qua, vì nghĩ hùng chủ không chê bai, lại sợ cừu nướng lãng phí, cậu mới liều ăn hết một hơi.

Không ngờ, hùng chủ vẫn để ý.

Cậu không nên quá hấp tấp.

Đôi mắt xanh lam thoáng phủ một tầng hơi nước, Nora cúi đầu, không muốn nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của hùng chủ.

Cậu hít một hơi sâu để trấn tĩnh, định xin lỗi, nhưng lại nghe An Thụy kêu lên đầy chán nản: "Thế chẳng phải trước giờ tôi luôn để cậu đói sao!"

Nora không dám tin, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy thương xót của An Thụy.

Kể từ khi anh trai hy sinh, chưa từng có ai quan tâm cậu như vậy.

Hơi nước tụ lại nơi khóe mắt, Nora vội vàng lau đi. Khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt cậu đã trở lại bình tĩnh.

"Tôi không phải bữa nào cũng ăn nhiều như vậy. Số thịt tôi ăn tối nay đủ để tôi không cần ăn trong ba ngày." Nora cẩn thận an ủi An Thụy: "Hơn nữa, nếu đói tôi có thể uống dịch dinh dưỡng, không đến nỗi để bản thân bị đói đâu."

An Thụy vẫn đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng. Là một blogger ẩm thực, anh lại để bạn cùng phòng phải uống dịch dinh dưỡng, đúng là thất trách nghiêm trọng.

Anh trừng mắt nhìn Nora: "Nói thật đi, mỗi bữa cậu ăn được bao nhiêu?"

Nora thu dọn vỉ nướng, dựng lều xong, động tác nhanh nhẹn đến mức An Thụy chẳng có cơ hội giúp gì.

"Hùng chủ, lều dựng xong rồi."

An Thụy nhìn chiếc lều nhỏ khó có thể chứa nổi hai người trưởng thành, rồi lại nhìn Nora đang nửa quỳ bên cạnh, có chút bối rối, khẽ nhíu mày.

Mặc dù nhìn bề ngoài anh và Nora đều là nam giới, nhưng trên Trùng Tinh, họ thực chất là hai giới tính khác nhau. Huống hồ anh lại là đồng tính, nên làm sao có thể ở chung một lều với Nora được chứ.

"À này, Nora, hay là cậu đi thuê thêm một cái lều nữa nhé?"

Ánh mắt Nora lập tức tối đi.

"Hùng chủ, vì chúng ta thuê trễ nên chỉ còn lại chiếc lều cuối cùng."

Hai tay Nora siết chặt lại, lông mi khẽ run, không dám nhìn thẳng vào An Thụy.

Bởi vì cậu vừa nói dối.

Thật ra khi thuê lều, vẫn còn vài cái dự trữ, nhưng cậu cố tình chỉ thuê một chiếc. Tuy nhiên, giờ thì ở trung tâm dịch vụ chắc chắn sẽ không còn lều dư nào nữa.

Nora nói xong, cẩn thận liếc nhìn biểu cảm của An Thụy, cuối cùng bổ sung thêm một câu: "Ngài ngủ trong lều, tôi ngủ ngoài trời là được."

Cậu biết nếu Hạ Tá ở đây, cậu ấy nhất định sẽ mắng cậu một trận vì quá nhút nhát.

Nhưng cậu thật sự không thể làm như những trùng cái trên mạng, giả giọng ngọt ngào để làm nũng.

Huống hồ, hùng chủ vốn không thích thân thể của cậu, nếu cậu cứ cố tình ép buộc, chắc chắn sẽ khiến An Thụy thêm chán ghét.

Mặc dù biết rằng cơ thể của trùng cái rất mạnh mẽ, dù có ngủ ngoài trời cũng không sao, nhưng An Thụy không thể nào làm chuyện mình nằm trong lều ấm còn bạn cùng phòng phải chịu lạnh ngoài trời.

Huống hồ, chiếc lều này là Nora dựng lên.

Anh thở dài một tiếng, chui vào trong lều trước rồi vẫy tay với Nora.

"Bên trong cũng khá rộng, hai người chúng ta chen chút một chút chắc không sao."

An Thụy chậm rãi mở mắt, bên ngoài trời chỉ vừa sáng tỏ.

Chiếc lều vốn không lớn lắm giờ nhét thêm cả anh và Nora, lập tức trở nên chật chội vô cùng.

Dù cả hai đã cố thu người lại, nhưng vẫn không tránh khỏi việc chạm vào nhau.

An Thụy ngáp khẽ, khẽ nghiêng người.

Có lẽ vì hôm qua cưỡi ngựa và săn bắn khá mệt, Nora vẫn đang say ngủ bên cạnh.

Đây là lần đầu tiên An Thụy nhìn thấy "khuôn mặt khi ngủ" của bạn cùng phòng.

Nora ngủ rất yên tĩnh, mái tóc vàng mượt mà gọn gàng xõa sau đầu, hàng mi dài rậm phủ bóng trên gò má, đôi môi mỏng màu nhạt khẽ khép lại, tựa như một đóa hoa hồng e ấp.

Thật đẹp.

So với lúc tỉnh táo lạnh lùng sắc sảo, khi ngủ, gương mặt của Nora thêm vài phần dịu dàng và trầm lắng.

Trong đầu An Thụy bất giác hiện lên cụm từ "người đẹp ngủ".

Ừm, cao 1m85, tám múi bụng, thì sao chứ, trùng cái cũng có thể là người đẹp mà.

An Thụy tự cảm thấy buồn cười, khóe miệng nhếch lên. Như có một động lực vô hình thúc đẩy, anh nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt qua gò má rám nắng của Nora, từ từ đi xuống, lướt qua yết hầu, rồi lại quay trở lên, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mỏng màu hoa hồng ấy.

Mềm quá.

Thật sự giống như cánh hoa vậy.

Không biết nếu hôn lên thì có mềm như thế không.

Ý nghĩ ấy vừa nảy lên, An Thụy liền cảm thấy cơ thể mình có phản ứng. Anh giật mình rụt tay lại, nhắm chặt mắt.