Edit: Phượng Chiếu Ngọc
“Ai, nương không thích ăn, con ăn đi.” Vương Hồng Anh đem miếng tóp mỡ kia gắp trở về, nhịn không được thở dài. Chính bà cũng rất rõ ràng là tại sao, còn không phải vì một chữ ‘tiền’, không có tiền, nhìn cái nhà sập sệ của mình, lại nhìn mấy miếng đất cằn cỗi, ngay cả giếng nước bị sụp cũng không có tiền tu sửa, làm sao sẽ có nhạc mẫu nào chịu gả khuê nữ của mình lại đây chứ.
Nhưng mà đó đều là do các nàng kiến thức hạn hẹp không có ánh mắt, Vương Hồng Anh căm giận nghĩ, nhi tử Tôn Mộc Thanh của bà bộ dạng tốt tính cách tốt, biết yêu thương tức phụ, cô nương nhà nào gả cho hắn tất sẽ hạnh phúc.
Tôn Mộc Thanh tự nhiên biết nương mình đang sầu điều gì, nhưng hắn lại giả vờ không biết, một là không muốn tăng thêm phiền não cho bà, hai là hắn có chút vô tâm vô phổi, không cưới được tức phụ, có lẽ là duyên phận chưa tới, muốn gấp cũng gấp không được.
Cơm nước xong, Tôn Mộc Thanh đi ra khỏi nhà, nói là muốn đi tìm bạn tốt Hứa Đại Hà để nói chuyện phiếm, Vương Hồng Anh vừa thu dọn chén đũa vừa dặn dò một câu: “Nhớ trở về sớm một chút có biết không?”
“Con biết rồi ạ.” Tiếng nói của Tôn Mộc Thanh vọng lại từ xa.
Không bao lâu sau, ở ngoài viện vang lên thanh âm của La Xảo Vân, tức phụ của Tôn Quý Phong ở cách vách: “Vương Hồng Anh có ở nhà không?”
Vương Hồng Anh đang dọn dẹp ở trong nhà chính trả lời: “Có ở nhà, viện không khóa, ngươi cứ tiến vào đi.” Giọng nói vừa dứt, La Xảo Vân đã đi đến, ngồi xuống chiếc ghế dài ở nhà chính, hai nhà bọn họ làm hàng xóm đã vài thập niên, ở chung không tồi, La Xảo Vân cùng Vương Hồng Anh đều là người có tính tình sảng khoái, nên thường lui tới.
La Xảo Vân nhìn sân nhà vắng vẻ của lão tỷ muội: “Nhà ngươi nên thêm người, Mộc Thanh già đầu rồi cũng nên có một người làm ấm ổ chăn, còn có việc này ta muốn nói với ngươi, gần đây Mộc Thanh của nhà ngươi không thành thật, ta nghe nói hắn cùng Hứa Đại Hà kia thường xuyên đi thôn kế bên vào chơi ở sòng bạc, ngươi phải dạy lại hắn, đừng để hắn học hư.”
Đang bận làm việc, Vương Hồng Anh nghe vậy liền ngồi dậy, liên tục xua tay: “Không thể nào không thể nào, Mộc Thanh nhà ta sao có thể đi sòng bạc, người khua môi múa mép kia nhất định là nhìn lầm rồi, Mộc Thanh nhà ta là một đứa bé nghe lời và hiếu thuận, cho dù có không tốt cũng là do bị Hứa Đại Hà làm hư.”
La Xảo Vân bĩu môi, Tôn Mộc Thanh không phải là đèn cạn dầu, đầu đặc biệt thông minh, tâm địa gian xảo, Hứa Đại Hà kia chính là một kẻ lỗ mãng, chỉ dựa vào hắn mà muốn dạy hư Tôn Mộc Thanh? Nói là Tôn Mộc Thanh dạy hư Hứa Đại Hà thì đúng hơn, nhưng mà lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, Tôn Mộc Thanh tuy là người không thành thật, nhưng đối với Vương Hồng Anh đúng là không thể chê vào đâu được, là một hiếu tử thật sự, Vương Hồng Anh xưa nay lại bao che cho con, ở trong lòng bà ấy nhi tử là bảo bối, không chấp nhận được người khác nói nửa điểm không tốt, bà hà tất lắm miệng làm người ta mất hứng, vì thế liền thay đổi đề tài: “Mau cưới tức phụ cho hắn đi, có tức phụ rồi sinh hài tử thì ngày tháng trôi qua cũng có ý nghĩa hơn, mặc cho ai đều không thể dạy hư được hắn.”
“Ta cũng muốn lắm nha, mấy năm nay cũng đã có nói vài lần, nhưng lại không có một cái nào thành cả.” Vương Hồng Anh thở dài ỉu xìu nói.
Nói đến cái này La Xảo Vân lại nhớ tới chuyện cũ, bà liếc mắt nhìn lão tỷ muội một cái: “Cái này trách ai? Còn không phải tại ngươi sao, lúc trước lão Hà gia muốn cưới Xuân Hoa cho đứa nhi tử độc nhất của mình, nhà người ta nói cho ngươi ba mươi lượng sinh lễ, ngươi lại không chịu, nếu là có ba mươi lượng này, Mộc Thanh còn sầu tới mức không tìm được tức phụ sao?”
Xuân Hoa là đại nữ nhi của Vương Hồng Anh, tỷ tỷ của Tôn Mộc Thanh, hai tỷ đệ bọn họ hơn kém nhau sáu tuổi, nàng là một cô nương cao gầy mi thanh mục tú, sáu năm trước thôn trưởng của Hà gia thôn tìm bà mối tới cửa cầu hôn, nói cho nhà bọn họ ba mươi lượng sinh lễ, nhi tử độc nhất của Hà thôn trưởng khi còn nhỏ đã trải qua một hồi bệnh nặng, về sau chân có chút thọt, phát dục cũng không quá tốt, Vương Hồng Anh vừa nghe liền tức giận, khuê nữ của bà tuy rằng sinh ra ở trong một gia đình nghèo, nhưng cũng không thể tùy tiện gả chồng, ít nhất cũng phải là một người có đầy đủ các bộ phận của cơ thể.