Hiền Thê Của Sài Lang

Chương 1

Edit: Phượng Chiếu Ngọc

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Mặt trời còn chưa xuống núi, người trong thôn đã bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn cách hai dặm cũng có thể ngửi thấy.

Vương Hồng Anh ôm cái rổ không bước nhanh trên đường đi về thôn, đi đến nỗi mồ hôi đầy đầu, rốt cuộc trước khi trời tối đã về tới nhà, vừa mới đẩy cổng ra, liền đối diện với hai con gà mái già đang bay tới, chủ nhân không có ở nhà, hai con gà mái này đã từ chuồng gà bay ra tới trong viện, miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ. Nương theo sắc trời tối đen Vương Hồng Anh nhìn lướt qua, chỉ thấy hai bụi hành lá ở trong viện đã bị đạp hư một nửa, cái cuốc cái xẻng để dựa vào tường cũng bị rơi rớt tan tác, còn nơi nơi đều là phân gà, bà bị chọc tức muốn hộc máu, nhưng mà hiện tại bà không có rảnh để dọn dẹp: “Đi về chuồng hết đi, tối ngày chỉ biết quậy, lần sau ta sẽ đem các ngươi nấu canh uống.”

Bà một bên mắng một bên từ trong đống củi rút ra một cây củi dài, lưu loát đuổi hai con gà mái chạy trở về trong chuồng, mặc dù miệng bà mắng nói muốn lấy gà nấu canh, nhưng thật ra đó chỉ là lời hù dọa mà thôi, chứ hai con gà mái già này chính là bảo bối trong nhà bà, giữ lại để đẻ trứng, ngày lễ ngày tết đều không nỡ gϊếŧ.

Vương Hồng Anh buông giỏ rau xuống, từ lu nước múc gáo nước lạnh uống ‘ừng ực ừng ực’ vào bụng, sau đó hai ba bước đi vào nhà bếp, đợi lát nữa nhi tử Tôn Mộc Thanh của bà sẽ trở về, bà phải nhanh chóng nấu cơm. Vương Hồng Anh trước tiên đốt lửa, nấu một nồi cháo ngũ cốc, tiếp theo mở tủ chén, trong đó có một chén tóp mỡ, bà dùng đũa gắp năm sáu cục ra, chuẩn bị xào ớt cay gừng tỏi cùng rau hẹ, lại ngẩm nghĩ cháo ngũ cốc cùng tóp mỡ rau hẹ đạm bạc quá, liền múc hai muỗng ngũ cốc ra dùng nước trộn đều, chuẩn bị làm thêm bánh ngũ cốc.

Chờ tới lúc Tôn Mộc Thanh trở về, đồ ăn còn chưa có chuẩn bị xong, nhưng đã có thể ngửi thấy được mùi hương bay ra từ phía nhà bếp.

“Nương, trời đã tối đen rồi, sao người còn không đốt đèn?” Tôn Mộc Thanh đem đòn gánh cùng dây thừng để ở một bên, lau tay, dùng gáo uống một ngụm nước, rồi đi tới nhà bếp.

Vương Hồng Anh một tay chống nạnh một tay đang làm bánh nướng áp chảo, cũng không quay đầu lại mà nói: “Không có việc gì, lửa ở nhà bếp có thể thấy được rõ ràng, con chắc là đói lả rồi đi, nương có xào tóp mỡ con ăn đỡ trước đi.”

Tôn Mộc Thanh lắc đầu nói còn ổn, trước tiên thắp đèn dầu hoả chiếu sáng cho Vương Hồng Anh, lại cầm chén đũa và đồ ăn đi đến nhà chính, nơi đó có gió mát, chờ hắn thu dọn ổn thỏa thì Vương Hồng Anh cũng đã làm xong bánh, hai mẫu tử ở trước bàn cơm ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm tối. Tôn Mộc Thanh gắp miếng bánh ở trong chén, một ngụm liền ăn hơn phân nửa, hắn là một người kiếm sống bằng thể lực, mỗi ngày chưa đến giờ cơm đã đói bụng, nhìn thấy hắn ăn như vậy, trong lòng Vương Hồng Anh vừa vui mừng vừa chua xót.

Vui mừng là bởi vì một mình bà đã nuôi dưỡng một đôi nhi nữ này lớn đến giờ cũng không dễ dàng gì, hiện giờ nhi tử lớn lên lại tuấn tú và rắn chắc như vậy, còn kiên cường có thể chịu khổ, bà thấy trong lòng rất cao hứng, chua xót lại là Tôn Mộc Thanh năm nay đã đầy hai mươi, nhưng lại chưa có đối tượng định thân, thấy bạn cùng lứa tuổi có con dâu có cháu trai cháu gái, bà thật sự ghen tị đỏ mắt, tưởng tượng đến những chuyện này, bà liền sầu đến nỗi ăn không ngon.

“Nương, sao người còn không ăn, tóp mỡ này so với thịt còn ăn ngon hơn.” Tôn Mộc Thanh nói rồi từ trong chén gắp ra một miếng thịt bỏ vào bát của bà.

Vương Hồng Anh mỉm cười đầy yêu thương với nhi tử, ngũ quan của Tôn Mộc Thanh kế thừa ưu điểm của cha nương, lông mày đen dày, cái mũi rất cao, môi không mỏng không dày, là một gương mặt đoan chính, cười rộ lên càng làm cho người ta cảm thấy thoải mái, nhưng tại sao lại không có cô nương nhà ai hoặc là nhạc mẫu nhà nào nhìn trúng hắn thế.

“Ai, nương không thích ăn, con ăn đi.” Vương Hồng Anh đem miếng tóp mỡ kia gắp trở về, nhịn không được thở dài. Chính bà cũng rất rõ ràng là tại sao, còn không phải vì một chữ ‘tiền’, không có tiền, nhìn cái nhà sập sệ của mình, lại nhìn mấy miếng đất cằn cỗi, ngay cả giếng nước bị sụp cũng không có tiền tu sửa, làm sao sẽ có nhạc mẫu nào chịu gả khuê nữ của mình lại đây chứ.

Nhưng mà đó đều là do các nàng kiến thức hạn hẹp không có ánh mắt, Vương Hồng Anh căm giận nghĩ, nhi tử Tôn Mộc Thanh của bà bộ dạng tốt tính cách tốt, biết yêu thương thê tử, cô nương nhà nào gả cho hắn tất sẽ hạnh phúc.

Tôn Mộc Thanh tự nhiên biết nương mình đang sầu điều gì, nhưng hắn lại giả vờ không biết, một là không muốn tăng thêm phiền não cho bà, hai là hắn có chút vô tâm vô phổi, không cưới được tức phụ, có lẽ là duyên phận chưa tới, muốn gấp cũng gấp không được.

Cơm nước xong, Tôn Mộc Thanh đi ra khỏi nhà, nói là muốn đi tìm bạn tốt Hứa Đại Hà để nói chuyện phiếm, Vương Hồng Anh vừa thu dọn chén đũa vừa dặn dò một câu: “Nhớ trở về sớm một chút có biết không?”

“Con biết rồi ạ.” Tiếng nói của Tôn Mộc Thanh vọng lại từ xa.