"Trưởng thôn, cháu làm gì vậy, hù dọa chúng ta như thế, chẳng lẽ nhà cô họ không phải là người trong thôn à?" Bà Tần thấy Đường Thanh Thanh ngẩn người đứng đó, nghĩ là cô bị trưởng thôn hù dọa nên vội ngăn trước Đường Thanh Thanh.
"Ha ha, do cháu, do cháu quá kích động. Bé Thanh, chờ một lát em dẫn anh đi đến ao nước sau núi nhìn xem được không?" Anh muốn muốn tận mắt mở mang kiến thức nhìn hồ nước bỏ hoang có nhiều cá như thế.
Đây là yêu cầu bình thường, đương nhiên Đường Thanh Thanh sẽ không từ chối. Cô dẫn trưởng thôn và mọi người đi sau núi một chuyến.
"Không phải đang nằm mơ chứ, nhiều cá như thế..."
Hắc Oa nghe vậy thì nhéo tay trưởng thôn, hỏi: "Chú trưởng thôn, chú có đau không?"
"Nói nhảm, đương nhiên là đau rồi, nếu không chú nhéo cháu thử nhé." Trưởng thôn vừa nói vừa trợn mắt liếc Hắc Oa, hiếm khi lộ tính trẻ con.
"Ha ha, biết đau đã nói rõ thứ chú nhìn thấy là thật. Chú trưởng thôn, chúng ta có cá ăn rồi."
Đúng vậy, không thiếu cá ăn, đây là chuyện vô cùng tốt.
Phải nhanh chóng đi về nói cho người trong thôn.
"Bé Thanh, cô họ, hai người muốn theo về thôn hay chờ ở đây? Cháu phải về thôn trước khi mọi người bắt đầu làm việc, bảo bọn họ cầm đồ bắt cá đến." Sau khi nói xong, trưởng thôn khôi phục lại vẻ bình tĩnh như trước, sắp xếp đâu vào đấy.
"Về thôn."
"Chờ ở đây."
Đường Thanh Thanh và Hắc Oa cùng trả lời.
Hôm nay Đường Thanh Thanh đã lên xuống núi hai chuyến, không muốn đi tới đi lui nữa. Hơn nữa cô còn chưa xem xét kỹ xung quanh, luôn cảm giác nơi này còn đồ tốt.
Trưởng thôn nghe thấy đáp án tương phản vẫn bình tĩnh, mở miệng nói: "Được thôi, bé Thanh và anh chị Nhị Ngưu ở đây nhìn xem, thuận tiện dọn dẹp dây leo một chút, những người còn lại theo tôi về thôn."
Sau khi trưởng thôn đi, Đường Thanh Thanh và Tần Nhị Ngưu, chị Hai Tần cùng dọn dẹp dây leo, chủ yếu là kéo dây leo sang hai bên, sau đó túm lại thành một búi lớn rồi cột chặt, không còn ảnh hưởng đến việc mọi người ra vào là được.
Sau khi làm xong cũng không còn việc gì.
Đường Thanh Thanh cảm thấy ba người ở trong không gian nhỏ như vậy không được tự nhiên nên tìm cớ chuẩn bị đi dạo xung quanh.
Ở đây bình thường không có ai đến, xung quanh không có đường.
Trên sườn núi đầy bụi gai, loại bụi gai này chỉ đâm người, nhưng chờ đến mùa thu thì bụi gai sẽ mọc quả màu vàng, có vẻ hương vị không tệ lắm.
Đây là lúc lên núi nghe bà Tần nói.
Bây giờ là mùa xuân, chỉ nhìn thấy bụi gai màu xanh biếc.
Đường Thanh Thanh chưa đi xung quanh được bao lâu đã nghe có người nói chuyện nên mau chóng trở về.
"Bé Thanh, chi đang tìm em đây, mau qua đây, nhóm người trưởng thôn đã lên núi rồi, chắc là sắp bàn chuyện bắt cá."
"Vâng chị Hai, em qua đây."
Xét thấy lần này phát hiện ao nước là niềm vui bất ngờ, hơn nữa nghĩ đến chuyện trong làng vô cùng khó khăn, trưởng thôn và bô lão trong tộc bàn với nhau không báo lên trấn.
Bô lão nhà họ Tần đứng phía trước, mặc dù ông lão đã lớn tuổi nhưng đứng thẳng, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm đám người: "Mọi người phải nhớ kỹ cho tôi, chuyện này phải giấu kỹ. Một lát được chia cá cũng không thể mang ra khỏi thôn, nếu có ai làm loạn bị tôi biết thì sẽ bị trục xuất khỏi thôn Giang Hạ."
Lần trước bô lão tộc Đường là người hiền lành, bình thường không biết nói chuyện, nhưng lần này ông cũng theo bô lão nhà họ Tần nói: "Chúng ta là người trong thôn, tôi biết mọi người luôn đoàn kết, cho nên bé Thanh và con của Nhị Ngưu vừa phát hiện nơi này đã nói cho mọi người biết.
Bây giờ là mùa xuân mùa gieo hạt, mọi người ăn no thì càng có sức lực, chờ đến ngày mùa thu hoạch còn có thể đến lấy cá về ăn. Song, khi bị những thôn khác hoặc người trên trấn biết thì chắc chắn phải chia. Đến lúc đó cá ít hay nhiều phụ thuộc vào mọi người, trước khi làm mọi người phải biết."
Người trong thôn từng chịu đói, đương nhiên vô cùng quý những con cá này, nghe hai vị bô lão trong tộc nói thế, bên dưới vang lên tiếng nói chuyện.
"Vậy chắc chắn không nói, nhà tôi được chia bao nhiêu cá sẽ ăn hết."
"Ha ha, tôi phải phơi một con cá, đến lúc đó khi chán ăn sẽ hấp lên, cho ớt vào, thần tiên muốn cũng không đổi!"
"Bô lão, chúng tôi không ngốc, chắc chắn sẽ không nói. Chúng ta bắt đầu bắt cá đi, tôi không nhịn được nữa..."
Thật ra bọn họ còn chưa vào hang nhìn thấy cá, nhưng sau khi vén dây leo lên thì đứng ở cửa hang có thể nghe thấy mùi tanh của cá.