Linh Trù Làm Ruộng Ở Những Năm 60

Chương 16

Trong thôn Giang Hạ đa số mọi người có quan hệ thân thích, không chỉ trưởng thôn lo lắng mà những lão tộc, tất cả mọi người lo lắng. Thậm chí Tần Nhị Ngưu đang nghĩ có nên lấy khoai lang trong hầm ngầm ra không.

Nhưng một khi nói ra thì...

May mà vào lúc này, anh nghe thấy Hắc Oa bảo hôm nay lên núi với Đường Thanh Thanh phát hiện một ao cá.

Ban đầu Tần Nhị Ngưu còn không tin, vẫn là ông Tần cẩn thận hỏi Hắc Oa, lại nhìn cá cậu bé mang về, mới cảm thấy chuyện này là thật.

Chỉ là những con cá này nên xử lý thế nào, còn phải gọi Đường Thanh Thanh đến đây bàn bạc.

Hai nhà cách nhau không xa, chỉ đi mấy bước là đến, sau khi Đường Thanh Thanh đi đến thì chào hỏi từng người.

Bà Tần muốn nói chuyện phiếm hỏi cô việc nhà nhưng Tần Nhị Ngưu không nhịn được.

"Mẹ, bàn việc nhà có thể đợi chúng ta bàn xong chính sự hẳn nói, bây giờ là việc lớn liên quan đến chuyện thức ăn của mấy trăm người trong làng đó."

"Bé Thanh, là thế này, chú nghe nói hôm nay cháu và con chú đi lên sau núi phát hiện một ao nước phải không?" Tần Nhị Ngưu vội hỏi.

"Đúng thế, chỗ kia tương đối khuất, nếu không phải cháu nhìn thấy dấu vết của dòng nước cũng không tìm được." Đây chỉ là cái cớ, đối với Đường Thanh Thanh mà nói, có linh khí thì cô có thể nhìn thấy rõ mọi thứ.

Nhưng người nhà họ Tần không biết, bọn họ đều khen Đường Thanh Thanh quan sát cẩn thận, rất có mắt nhìn.

"Ha ha, chú Tần, cháu nghĩ nhiều cá ở đó cũng đáng tiếc, nếu không chúng ta nói với trưởng thôn để anh ấy chia ra?"

Đương nhiên Đường Thanh Thanh nhìn ra ý tứ của nhà họ Tần, nhưng bọn họ lại không nói thẳng vào vấn đề, Đường Thanh Thanh hơi không kiên nhẫn.

Người nhà họ Tần cũng nghĩ thế, chỉ là đồ do Đường Thanh Thanh tìm được, mà cô lại là bé gái mồ côi, lấy đồ của bé gái mồ côi tìm được thật sự là không hợp lý.

Song, hôm nay trong làng rất khó khăn, thật vất vả trồng được chút lương thực lại phải đưa cho quốc gia hơn phân nửa, còn phân nửa muốn ăn no bụng cũng khó.

Những con cá này có thể cứu mạng bọn họ đó.

"Bé Thanh, chú nói thế này thì ngại quá, nhưng bây giờ trong thôn thật sự khó khăn, chúng ta..." Tần Nhị Ngưu không nói được nữa.

Đường Thanh Thanh cắt ngang lời Tần Nhị Ngưu: "Chú Tần, xem chú nói này, cháu là người trong thôn, hơn nữa khi lúc trước cháu không có lương thực, cũng là người trong thôn giúp cháu vượt qua."

Tần Nhị Ngưu muốn nói lương khô sao bằng con cá này được.

Nhưng Đường Thanh Thanh đã kéo bà Tần ra ngoài, Hắc Oa đi theo hai người, trong tay còn cầm một con cá.

Thôi, không nói nữa, nhớ kỹ phần ân tình này của bé Thanh, sau này có chuyện gì cần giúp thì sẽ không dây dưa.

Tần Nhị Ngưu vừa đuổi theo vừa nghĩ.

Mà bên kia, bà Tần và Đường Thanh Thanh đang khẽ nói với nhau: "Thấy chưa, chú Nhị Ngưu dài dòng như thế, không hề giống bà."

"Chú Nhị Ngưu có tấm lòng son, là người tốt!"

Đường Thanh Thanh và bà Tần vừa đi vừa nói chuyện, chỉ chốc lát sau đã đến nhà trưởng thôn.

Lúc này đa phần người trong thôn đã đi ngủ, bà Tần gõ cửa một phen, chờ hồi lâu mới nghe thấy tiếng trưởng thôn mở cửa.

Nhìn thấy người đến, trưởng thôn hơi kinh ngạc, vội hỏi: "Cô họ, sao giữa trưa lại đến đây, trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Ôi chao, là có việc tốt, cháu mau vào bên trong đi, phía sau còn mấy người nữa." Bà Tần vừa nói vừa đẩy trưởng thôn vào trong.

Thôn thị tộc là như thế, tùy tiện chọn mấy người đều có quan hệ thân thích, nhưng thôn này có ưu điểm là khi gặp chuyện thì vô cùng đoàn kết.

Đây là một trong những nguyên nhân Đường Thanh Thanh đồng ý chia cá cho mọi người.

Nguyên chủ là bé gái mồ côi, có thể sống yên ổn ở thôn Giang Hạ nhiều năm như vậy, ngoại trừ quan hệ của ba Đường nguyên nhân quan trọng nhất là được người trong thôn bảo vệ

Bây giờ thôn gặp khó khăn, Đường Thanh Thanh sẵn lòng giúp đỡ một phen, xem như trả nhân tình thay nguyên chủ.

"Bé Thanh, em đúng là thần may mắn của thôn chúng ta! Anh thay người trong thôn cảm ơn em." Trưởng thôn nghe bà Tần nói xong, lại nhìn con cá mập ú trong tay Hắc Oa, quay đầu cảm ơn Đường Thanh Thanh, nói xong còn cúi đầu.

Anh vô cùng kích động!

Mặc dù là thôn Giang Hạ là nơi non xanh nước biết, nhưng trồng trọt nhiều như thế, hàng năm sản xuất lương thực rất ít nhưng đã chi viện ba năm, anh biết trong lòng mọi người không cam tâm. Không ngờ ngay lúc anh muốn mặt đày đi tìm chính phủ hỗ trợ thì Đường Thanh Thanh lại mang về tin tức tốt như thế.