Linh Trù Làm Ruộng Ở Những Năm 60

Chương 14

"Hắc Oa, em mau đến đây, đây là gì..."

Hắc Oa nghe thấy tiếng la, vội chạy đến đây, sợ Đường Thanh Thanh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không ngờ...

"Con thỏ con, chị Thanh Thanh, chị bắt được con thỏ con ở đâu đó."

Thỏ sinh sôi tương đối nhanh, lúc nhỏ Hắc Oa thấy ở sau núi mấy lần, nhưng khi mùa màng không tốt, người trong thôn đều đến sau núi đặt bẫy, vốn không nhìn thấy thỏ nữa.

Càng không nói đến con thỏ mập trong tay Đường Thanh Thanh.

Đường Thanh Thanh vẫy tay với cậu, Hắc Oa vội chạy đến.

"Ôi... Chị Thanh Thanh sao chị giỏi thế, vậy mà tay không bắt được mấy con."

Thật ra không phải Đường Thanh Thanh giỏi, mà là cô gian lận.

Lúc đang tìm kiếm hồ nước, đầu tiên Đường Thanh Thanh phát hiện ra mấy con thỏ đang tìm thức ăn. Có lẽ nơi này không có người đến đã lâu, cho nên những con thỏ này to gan, rõ ràng nghe thấy tiếng nói chuyện lại ung dung ăn gì đó.

Đường Thanh Thanh không khách khí, dùng linh khí cố định con thỏ lại, một tay lùa nó đến một góc, sau đó dùng dây leo trói chặt chân sau.

Trời xui đất khiến cô làm vậy khiến cô trở thành người giỏi nhất trong mắt Hắc Oa, ngay cả ba cậu là Tần Nhị Ngưu cũng phải lui xuống vị trí phía sau.

Cô hưởng thụ sự sùng bái của Hắc Oa, bảo cậu bé đưa gùi qua, sau đó bỏ thỏ vào, dẫn Hắc Oa đi đến lối vào ao nước.

Đúng thế, đây là nguyên nhân mọi người không phát hiện ra hồ nước này. Đầu tiên là vì địa thế nơi này phức tạp, thứ hai chính là ao nước này... Bị che giấu trong hang núi.

Nếu không phải Đường Thanh Thanh dùng linh lực nhìn trộm thì cô cũng không dám tin tưởng!

Đi vào xem thử, ôi chao, hang núi này được che giấu rất kỹ.

Nhìn qua hang núi to lớn này có hình chiếc bát, cửa hang rộng hơn, càng đi vào bên trong càng nhỏ. Hơn nữa trên vách hang mọc đầy dây leo, nhìn qua có vẻ âm trầm.

Hắc Oa thấy cảnh này cảm thấy hơi sợ hãi, cậu bé chậm rãi nhích về phía Đường Thanh Thanh, đến khi chạm vào cô mới thả lỏng một phen.

"Chị Thanh Thanh, hang này nhỏ như vậy, chắc là không giấu gì đâu, chúng ta mau ra ngoài đi. Ba em nói, ở nơi âm u lạnh lẽo dễ có rắn lắm." Nói xong còn nghểnh cổ, nhìn Đường Thanh Thanh với vẻ mong đợi.

Đứa nhỏ ngốc này, Đường Thanh Thanh buồn cười nhìn cậu bé, chẳng những không đi ra ngoài mà còn khom người đi về phía dây leo.

Hắc Oa sợ hãi đến mức bắp chân run lẩy bẩy, nhưng cậu bé không đi một mình được. Chị Thanh Thanh yếu ớt như thế, nếu như xảy ra chuyện ở đây thì làm sao cậu sống được. Hơn nữa, cậu đường đường là đàn ông mà.

"Đúng, mình là đàn ông, trên người có đủ dương khí, mình không sợ, mình là đàn ông..." Cậu bé vừa lẩm bẩm vừa đi theo Đường Thanh Thanh.

"Ha ha, đàn ông nhỏ, đừng chớp mắt đó, nhìn chị biến ra trò chơi cho em."

Đường Thanh Thanh nói xong thì xốc dây leo thật dày phía trước, để lộ ao nước phía sau.

"Hửm? Phía sau còn một hang núi lớn sao!" Hắc Oa sợ ngây người.

Đúng vậy, hang núi này có dáng vẻ như hồ lô, bên trong là hồ lô lớn, bên ngoài là hồ lô nhỏ. Cổ của hồ lô bị dây leo cản trở, khiến cho hồ lô lớn bị che khuất không thấy ánh mặt trời.

"Chị Thanh Thanh, chị mau đến xem đi, nơi này nhiều cá quá." Hắc Oa vui vẻ gọi.

Lúc này cậu bé không còn sợ hãi, vui vẻ đi một vòng quanh ao cá. Sau đó ngồi xổm một bên, muốn đếm xem trong ao này có bao nhiêu con cá.

"Có không ít cá, hơn nữa bọn chúng còn bơi qua bơi lại, em đếm như thế sao đếm hết được."

Hắc Oa bị Đường Thanh Thanh mắng cũng không quan tâm, cậu bé vui vẻ nói: "Ha ha, không thể đếm hết được, bây giờ em chỉ có thể đếm đến một trăm đã vui lắm rồi. Ngoại trừ ao Thanh Trì ở trong làng, em chưa từng nhìn thấy nhiều cá như thế."

Đúng như thế, không biết đã bao lâu ao nước này không bị người phát hiện, cá trong ao sắp tràn ra ngoài, thảo nào còn có con bơi đi theo mạch nước ngầm.

Hai người vui vẻ vớt mấy con cá, tâm trạng hưng phấn dần dịu lại.

"Chị Thanh Thanh, chúng ta phát hiện ra nơi này có cần nói với trưởng thôn không?" Hắc Oa hơi do dự.

Đây là một ao lớn, cá bên trong nhiều không đếm xuể. Hơn nữa cá còn tiếp tục lớn lên, nếu như chỉ hai người biết, vậy chẳng phải mỗi ngày cậu có thể ăn cá rồi sao?

"Em muốn nói với trưởng thôn à?" Đường Thanh Thanh hỏi.

"Em không biết, em vừa cảm thấy không nên nói, lại cảm thấy phải nói..." Về phần tại sao phải nói Hắc Oa không nghĩ ra được.