Phu nhân Ung Quốc Công - Mặc thị xuất thân từ gia đình danh tướng, bản thân lại tinh thông võ nghệ. Khi nói câu vừa rồi bà khéo léo dùng nội lực khiến giọng nói vang vọng khắp đại điện, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
Tô Viên Viên được Mặc thị nắm chặt tay, đứng đó chịu đựng ánh mắt soi mói từ bốn phía.
Mái tóc dài ướt sũng của nàng dán vào gương mặt, trên người quấn một chiếc áo choàng màu tím sẫm nhưng phần lớn đã thấm nước, tà áo nhỏ nước tong tỏng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, tinh xảo nhưng tái nhợt vì lạnh, đôi môi hơi tím, ánh mắt mang vẻ kinh hãi sau khi vừa thoát chết, trông đến đáng thương.
Đặc biệt khi ánh mắt nàng chạm phải Tô Thanh Vũ đứng ở trung tâm đại điện, nàng sợ hãi trốn ngay ra sau lưng Mặc thị. Hành động này khiến câu chuyện vốn chỉ đáng tin ba phần giờ lại tăng thêm bảy phần thuyết phục.
Bị chỉ mặt bất ngờ, Tô Thanh Vũ đứng giữa đại điện không hề lộ chút hoảng loạn nào. Nàng ta nhẹ nhàng bày ra vẻ mặt kinh ngạc, đứng dậy cúi chào Mặc thị, nói:
“Phu nhân Quốc Công, tiểu nữ chính là Tô Thanh Vũ. Xin cho phép tiểu nữ trước tiên được tạ lỗi với nương nương, rồi sau đó sẽ cùng phu nhân nói chuyện.”
Tim Tô Viên Viên thắt lại, ánh mắt ngay lập tức dán vào hoàng hậu đang ngồi trên phượng tọa phía trước.
Kiếp trước nàng đã từng tham dự nhiều yến hội trong cung nên rất hiểu vị hoàng hậu của Đại Sở này. Hoàng hậu xuất thân từ dòng chính của Vương thị, một gia tộc đã sản sinh ba đời hoàng hậu, địa vị vô cùng hiển hách. Với thân thế mà cực kỳ coi trọng thể diện.
Dù Mặc thị đã ra tay trước, vạch trần hành vi của Tô Thanh Vũ nhưng việc làm gián đoạn yến hội chúc thọ chắc chắn sẽ khiến hoàng hậu không hài lòng. Nếu để Tô Thanh Vũ giành quyền lên tiếng trước, Ung Quốc Công phủ ắt sẽ rơi vào thế yếu.
May mắn thay, Mặc thị không hề manh động. Trước khi Tô Thanh Vũ kịp mở miệng, bà dẫn theo Tô Viên Viên bước lên phía trước vài bước, quỳ xuống trước mặt hoàng hậu, nghẹn ngào nói:
“Nương nương! Thần không dám làm gián đoạn niềm vui của nương nương nhưng ái nữ của thần vô cớ chịu oan khuất, suýt nữa đã bỏ mạng dưới hồ. Lòng thần đau đớn đến cực điểm nên mới phải mạo muội hành xử thế này. Mong hoàng hậu nương nương rộng lòng tha thứ.”
Yến hội bất ngờ bị gián đoạn, trong lòng hoàng hậu Vương thị quả thật có chút không vui. Nhưng khi ánh mắt bà dừng lại trên gương mặt trắng bệch như giấy của Tô Viên Viên, cùng với dáng vẻ quỳ gối của Mặc thị đang thành tâm nhận lỗi, bà không tiện trách phạt thêm.
Ánh mắt hoàng hậu lướt qua gương mặt Tô Viên Viên, rồi dừng lại trên chiếc áo choàng tím sẫm quen thuộc đang khoác trên người nàng. Cuối cùng, bà cất giọng:
“Được rồi, đứng lên đi. Con gái của ngươi không may bị lạc, bản cung trong lòng cũng rất lo lắng. Nay đã tìm thấy, lại chịu khổ như vậy, lòng thương con của ngươi cũng dễ hiểu. Bản cung sao có thể trách ngươi chứ?”
Sau khi Mặc thị đứng dậy, hoàng hậu quay sang bảo cung nữ bên cạnh:
“Trầm Phương, đưa Tứ tiểu thư Tô gia xuống lau khô người, thay một bộ y phục sạch sẽ. Gọi thái y đến khám cho nàng. Thời tiết lạnh lẽo thế này, nếu nhiễm bệnh thì biết làm sao?”
Giọng hoàng hậu nghe như vô cùng quan tâm, còn chủ động sắp xếp mọi thứ. Nhưng cả Tô Viên Viên lẫn Mặc thị đều hiểu rõ, đây là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Không thể để chuyện này trôi qua như vậy! Cả hai mẫu thân nữ nhi cùng đồng thời nghĩ.
Khi thấy cung nữ bên cạnh hoàng hậu tiến về phía mình, Tô Viên Viên lập tức sợ hãi ôm chặt lấy Mặc thị, bật khóc lớn:
“Oa… mẫu thân ơi… Nguyên Bảo sợ…”
Mặc thị ôm lấy Tô Viên Viên, khéo léo lách sang một bên để tránh cung nữ, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ đang run rẩy của nàng, dịu giọng an ủi:
“Nguyên Bảo ngoan, đừng sợ, đừng sợ. Nguyên Bảo sẽ không đi đâu cả, chỉ ở đây với mẫu thân thôi, được không?”