Nhật Ký Của Kẻ Nhát Gan Xem Bói Cho Ma [Huyền Học]

Chương 21

Lại một buổi sáng nữa trôi qua, dường như chẳng khác gì những buổi sáng bình thường.

Nam Thời vừa mở mắt, phát hiện không phải mặt mình đang dán vào thứ gì đó kinh dị, lại cẩn thận ngồi dậy nhìn quanh một vòng, thấy hôm nay trong phòng yên ắng, nén hương trên bàn dài đã cháy hết, tàn hương đứt thành từng đoạn nằm im lìm trên dụng cụ cắm hương hình hoa sen, giống như giữa chừng không có ai vào.

Tình Lam không xuất hiện bày trò để khiến trái tim nhỏ bé của cậu nhảy nhót liên hồi, Nam Thời lập tức hài lòng nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu, ngủ một giấc ngon lành.

Mãi đến khi mặt trời lên cao, Nam Thời mới bị Tình Lam gọi dậy, nói là Trì U cho gọi cậu đến thư phòng.

Nam Thời mặt mày ủ rũ, giấc ngủ này cậu ngủ chẳng ngon chút nào, cậu đã mơ một giấc mơ.

Nói ra thì giấc mơ cũng đơn giản, chính là cái chấm cậu vẽ trong phòng sư huynh hôm qua, nhưng cái chấm đó lại biến thành vô số "chấm", phủ kín cả căn phòng, trên mặt đất, trên tường, trên cửa sổ toàn là những tờ giấy chỉ có một chấm.

Trì U đứng sau lưng cậu, một tay ấn vai cậu, bình thản đến mức khiến người ta lạnh sống lưng nói: "Nào, phân tích cái chấm này của đệ đi, nói xem lúc họ Trần kia nhìn thấy cái chấm này thì có tâm trạng gì, lại biểu đạt tư tưởng tình cảm gì?"

Nam Thời lắp ba lắp bắp nói, kết quả sư huynh cậu rút tờ giấy trước mặt ra, chỉ vào tờ giấy thứ hai bảo cậu tiếp tục phân tích, đến tờ giấy thứ ba thì Nam Thời hoàn toàn không biết nói gì, vừa định quay đầu cầu xin sư huynh, liền nghe thấy sư huynh nói: "Thôi bỏ đi, hết thuốc chữa rồi, chẳng có chút thiên phú nào, đệ vẫn nên đi chết đi."

Nam Thời sợ chết khϊếp, đành phải nhắm mắt nói bừa, sư huynh cậu cứ cười thế này, cười thế kia, tóm lại là cười thế nào khiến cậu nổi da gà, lông tóc dựng đứng thì cười thế ấy, thỉnh thoảng lại bồi thêm một câu "Ta đưa đệ đi đầu thai" các kiểu, dọa cho Nam Thời chết mấy chục triệu tế bào não, mãi mới phân tích xong đống giấy trong phòng, sư huynh cậu lại đặt tờ giấy đầu tiên trước mặt Nam Thời, hỏi cậu: "Nói xem đệ phân tích gì về nét bút thần kỳ này, ôm ấp tư tưởng tình cảm gì?"

Nam Thời cuối cùng cũng bị ép đến mức định trở mặt nói một câu "Chết thì chết, ông đây lúc ấy ngơ ngác vãi chưởng!", thì Tình Lam đã gọi cậu dậy.

Mơ về thời cấp ba.

—— Không! Cấp ba cũng không đáng sợ đến thế! Dù sao học dốt cấp ba cùng lắm làm liều thi lại một năm, một năm không được thì hai năm, thực sự không được thì cao đẳng, đại học dân lập cũng tạm, không cần phải đi đầu thai làm lại cuộc đời!

Cậu nghiêm túc nghi ngờ hôm qua căn bản không phải cậu mơ, mà là Trì U dùng cách gì đó nhập mộng để dạy dỗ cậu.

Tám phần là hôm qua cậu lại làm chuyện gì chọc sư huynh không vui rồi —— lẽ nào là chuyện cậu gói đồ ăn thừa mang về cho sư huynh bị phát hiện rồi?