Nam Thời nghĩ đến đây, lặng lẽ xoa xoa cánh tay, đang định giục ông lão hai câu mau chóng đi tìm, chậm trễ sẽ có biến, vừa ngẩng đầu lên, người trước mặt đã không còn nữa, trên bàn để lại một miếng xương quạt gặm dở và một cái quạt ngọc, tua rua dưới quạt đã xám xịt, nhưng bản thân quạt ngọc lại bóng loáng, giống như được người ta thường xuyên cầm trong tay vuốt ve vậy.
Đây hẳn là lễ vật cảm tạ của Trần lão.
Cậu nhìn hai phần thịt kho xương, thở dài - còn có thể làm sao, đành phải gói mang về thôi!
Sau chuyện này, Nam Thời ăn xong cũng không có ý định quay lại mở cửa hàng, dứt khoát thong thả dạo phố đi bộ, rồi về nhà sớm.
....
"Thiếu gia, người đã về." Tình Lam cúi người hành lễ với Nam Thời, Nam Thời khoát tay, ánh mắt lướt qua người cô ta, rồi đi vào trong. Tình Lam cũng không để ý, thấy Nam Thời đã đi qua, liền đứng dậy đi theo sau Nam Thời, cách một bước chân.
—— Thực sự là có chút không đủ tôn trọng, nhưng hết cách, Nam Thời nhát gan, sợ đau tim, nhất quyết không dám nhìn nhiều.
Trong tay Nam Thời còn xách một túi thịt kho xương đã nguội, hỏi: "Sư huynh đã dùng bữa chưa?"
"Vẫn chưa." Tình Lam mắt nhìn xuống, trả lời: "Sơn chủ vừa mới thức dậy không lâu, đang tắm rửa."
Nam Thời nghĩ ngợi, đổi hướng bước chân: "Vậy ta đến thư phòng đợi huynh ấy."
"Vâng."
Đợi đến khi Trì U tắm rửa xong đi ra, liền thấy Nam Thời đang ngồi trước bàn sách, trên giấy có một nét bút, giống như cậu không cẩn thận làm rơi mực lên, lại giống như tùy tay vẽ một nét chấm dọc, đang suy nghĩ gì đó.
Nam Thời nhìn thấy Trì U liền sáng mắt, giống hệt kiểu học sinh vắt óc suy nghĩ mãi không làm được bài mà cuối cùng thầy giáo cũng xuất hiện. Cậu đứng dậy hành lễ: "Gặp qua sư huynh."
Trì U khoát tay, mái tóc dài xõa tung, còn vương những giọt nước, làm ướt cả một mảng áo bào.
Trì U ngồi xuống chiếc sập dài bên cạnh, khẽ nhướng mày, uể oải nói: "A Nam, hôm nay đệ về sớm thế."
Đại thị nữ Thanh Hà của hắn bưng khăn lông đuổi theo sau cũng đi vào, thấy Nam Thời cũng ở trong đó, liền khẽ cúi người xem như chào hỏi, lặng lẽ không một tiếng động đi đến sau lưng Trì U, lau tóc cho hắn.
Nam Thời vốn định nhờ sư huynh xem giúp xem chữ này cậu đoán có đúng hay không, cũng coi như kiểm chứng một phen, nhưng thấy dáng vẻ này của hắn, liền không tiện nhắc đến lúc này, đành nén lại, bước đến bên sập dài đứng đáp lời: "Hôm nay đệ mang về chút điểm tâm, sư huynh nếm thử xem?"
"Ngồi đi." Trì U nhấc tay lên, lập tức có thị nữ mang thịt kho xương đã hâm nóng lên. Hắn khẽ hít một hơi, hỏi: "A Nam, đệ gọi cái này là điểm tâm sao?"
Nam Thời cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc: "Mang về hơi ít, chỉ đủ để ăn như điểm tâm thôi."