Nói thì nói vậy, Nam Thời vẫn rất thành thật đặt báo thức trên điện thoại, cứ cách một tiếng lại reo một lần, nhắc nhở bản thân ngồi đủ một tiếng thì đứng dậy đi lại, ngắm trời ngắm đất, kẻo tối về nhà lại bị ma đuổi.
Đám người hầu trên đường thấy Nam Thời đi tới đều vội vàng tránh đường, có người tránh không kịp thì dừng bước bên hành lang, cúi đầu khom lưng, đợi cậu đi qua rồi mới tiếp tục đi lại.
Nam Thời xưa nay vẫn luôn phối hợp, giả vờ như không nhìn thấy bọn họ, hôm nay không hiểu sao, đột nhiên nổi hứng, tùy tiện gọi một người hầu lại,吩咐道: “À đúng rồi, đi nói với Sơn chủ một tiếng, đọc sách thì đừng có dùng nến, thứ đó hại mắt lắm - nửa đêm nửa hôm rồi, đọc sách làm cái gì! Có phải thi Trạng Nguyên đâu mà học hành chăm chỉ thế!”
Cái tuổi của Trì U ấy hả, đừng nói là thi Trạng Nguyên, thi đại học cho người lớn tuổi người ta cũng chả thèm nhận.
Người hầu nghe xong, ngẩng khuôn mặt rõ ràng có chút mờ mịt lên hỏi: “Thiếu gia, có phải nói nguyên văn lại với Sơn chủ không ạ?”
Nam Thời khựng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không, chỉ nói nửa câu đầu thôi.”
“Vâng.” Người hầu đáp lời, định đi về phía sân của sư huynh cậu, kết quả lại bị Nam Thời gọi giật lại: “Thôi… thôi bỏ đi, mắt của huynh ấy cũng có hỏng được đâu, khỏi nói, ngươi đi làm việc đi.”
“Vâng.” Người hầu có chút khó hiểu, nhưng vẫn rất nghe lời, tiếp tục đi làm việc của mình.
Một tiếng cười khe khẽ, mơ hồ vọng đến từ phía sau Nam Thời, Nam Thời quát: “Cấm cười.”
Giọng nữ kia lập tức im bặt: “Vâng, thưa thiếu gia.”
Một tỳ nữ áo xanh từ từ bước ra từ bóng tối cạnh lùm cây, tay bưng một cái khay, phủ vải trắng: “Thiếu gia, Sơn chủ sai nô tỳ mang vật này đến cho ngài, là quà tạ lễ của khách.”
Mí mắt Nam Thời giật giật, đây là đại thị nữ bên cạnh sư huynh của cậu, tên là Thanh Hà. Cậu giơ một ngón tay lên, nghiêm túc nói: “Vừa nãy cô không nghe thấy gì cả, đúng không?”
Thanh Hà mỉm cười: “Nô tỳ vừa mới tới, không biết thiếu gia đang nói đến chuyện gì?”
"Hay lắm." Nam Thời đưa tay hất tấm vải trắng ra, đập vào mắt cậu là một bao thức ăn cho mèo, đã thế còn là loại bị xì hơi, mất hết cả ngon, bên trên dán chình ình một tờ giấy, viết mấy chữ nguệch ngoạc: "Cho mèo hoang ăn."
Cậu liếc mắt một cái liền biết là “tác phẩm” của cô gái áo đỏ kia, xua tay nói: “Đem ra ngoài cổng cho mèo hoang ăn đi.”
“Vâng.”
Nhìn bóng lưng Thanh Hà rời đi, Nam Thời không khỏi thầm than thở - cái miệng của cậu sao lại không nhịn được cơ chứ! Không thể về phòng rồi hẵng mắng hay sao! Giờ thì hay rồi, quay đầu lại sư huynh mà biết được, không biết sẽ “hành” cậu ra trò gì nữa đây!
Chết chắc rồi!!!