Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng – khoảng sáu giờ, Nam Thời đã bị đánh thức.
Tỳ nữ áo xanh Tình Lam trong phòng cậu, với khuôn mặt máu me be bét, cơ bản là dí sát mặt vào mặt cậu, Nam Thời sợ đến mức nửa ngày không dám ho he gì, cứ thế lẳng lặng nhìn chằm chằm cô ta.
Tình Lam nhìn một hồi, đột nhiên mỉm cười, khóe mắt ứa ra một dòng máu, chực chờ nhỏ xuống ga giường của Nam Thời.
Nam Thời theo bản năng giật phăng cái chăn ra: “Đừng! Đây là cái ga giường tôi thích nhất đấy!”
Máu trên mặt Tình Lam bỗng chốc biến mất, lộ ra một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp: “Thiếu gia đừng trách, Sơn chủ nói phải để ngài dần dần làm quen.”
Nam Thời ôm mặt, thều thào nói: “Tôi thật sự… cảm ơn huynh ấy quá đi!”
Ơn trời, cậu kịp thời nuốt hai chữ “mẹ nó” vào trong bụng.
Tình Lam đã hoàn thành nhiệm vụ, bèn bắt đầu bận rộn, cả căn nhà này ai mà không biết Nam Thời sợ ma, cô ta treo bộ quần áo hôm nay cậu phải mặc ở nơi Nam Thời dễ dàng với tới, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Nam Thời trừng mắt nhìn cô ta đi khuất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa l*иg ngực đang đập thình thịch vì sợ hãi, rồi lại nằm xuống ngủ thêm ba tiếng nữa, đợi đến khi mặt trời chói chang treo trên đỉnh đầu, mới thức dậy thay quần áo, ăn sáng rồi đi làm.
Cũng không phải là cậu lười biếng gì, chủ yếu là ai đi du lịch mà rảnh rỗi sáng sớm tinh mơ đi dạo phố đi bộ cơ chứ!
Cả khu phố chỗ họ toàn mười giờ mới mở cửa, lười hơn một chút thì trưa mới mở, hoặc có khi tối mới mở cũng có.
Bộ áo dài mới may có màu xám bạc, thêu hai nhành trúc cùng màu, nhìn thôi đã thấy toát lên một chữ - sang.
Nam Thời thì đã quá quen rồi, lẳng lặng mặc vào, cầm chìa khóa rồi "lăn" đi làm.
Thường thì, căn phòng đóng cửa cả đêm thế nào cũng có chút mùi, nhất là trong cửa hàng của Nam Thời còn lẫn lộn một số đồ cổ mua từ các sạp hàng rong, mấy món đồ cổ này, dù là thật hay giả, thì ít nhiều cũng có những mùi kỳ quặc, tuy không rõ ràng nhưng chắc chắn là có. Vì vậy, việc đầu tiên cậu làm mỗi ngày khi đến cửa hàng là mở cửa thông gió.
Hôm nay lại khác, vừa bước vào cửa hàng đã thấy sạch sẽ tinh tươm, phòng tiếp khách mà Nam Thời thường hay ngồi nhất còn đốt một nén nhang thơm, đang thoang thoảng tỏa ra mùi đàn hương cổ xưa, dễ chịu vô cùng.
Nam Thời ngẩn người, chẳng lẽ hôm qua về nhà cậu quên đóng cửa sổ? Không thể nào? Hay là bị trộm rồi?