Hơi thở vừa kịp thở ra lại bị nghẹn lại, tim đập lỡ một nhịp, rồi đập thình thịch, bước chân cũng khựng lại, không dám tiến lên nữa.
Nam Thời nuốt nước miếng, thầm nghĩ - Bình tĩnh! Chắc là nhân viên đoàn làm phim lạc đường! Mặc dù cậu không nhận được thông báo nào về việc gần đây có đoàn làm phim đến quay, nhưng chắc chắn là vậy!
Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa! Tôi không sợ!
Nam Thời do dự có nên tiến lên hỏi han không, rất có thể là lạc đường, một cô gái đi trên đường vào lúc nửa đêm cũng không an toàn. Vừa định mở miệng, người phụ nữ đó ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt đầy máu me - hóa trang kiểu máu chảy ra từ bảy lỗ trên mặt.
... Cô gái ơi, cô đi ngoài đường lúc nửa đêm như vậy thật sự sẽ dọa chết người ta đấy!
Nam Thời gượng cười, nói giọng khô khốc: "... Chào cô? Cô bị lạc đường à? Nếu lạc đường thì cứ đi thẳng, khoảng 800 mét nữa có một chốt công an làm việc 24/24. À mà... hóa trang của đoàn làm phim cô cũng được đấy."
Cô gái không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Nam Thời.
Thấy vậy, Nam Thời quyết định đi vòng qua cô ta, tiếp tục về nhà.
Khi đi qua cô gái, nhìn thấy bộ đồ đỏ rợn người của cô ta biến mất khỏi tầm mắt, Nam Thời mới thở phào nhẹ nhõm... May quá không có gì...?!
Cậu vừa ngẩn người một chút, cô gái đó lại xuất hiện trước mặt cậu.
Lần này là tận mắt chứng kiến, xuất hiện từ hư không, không có bóng mờ, không có tiếng bước chân, nhà vô địch chạy nước rút thế giới cũng không có khả năng này...
Con ma áo đỏ nhìn cậu, nở một nụ cười ma quái, đưa tay về phía cậu...
Nam Thời lập tức xoay người chạy vào con hẻm nhỏ bên phải. Lần này con ma áo đỏ không dịch chuyển tức thời đến trước mặt cậu nữa. Nam Thời chạy như điên một hồi, cũng không biết mình đã chạy qua bao nhiêu ngã rẽ trong mê cung hẻm nhỏ này. Tiếng thở của cậu trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, gió lạnh thổi vù vù bên tai. Nam Thời không dám ngoái đầu nhìn lại, cậu sợ quay lại sẽ thấy mặt đối mặt với cô ta.
Trái tim cậu không cho phép cậu làm vậy! Nếu không nó có thể biểu diễn màn nhồi máu cơ tim ngay tại chỗ!
Bước chân cậu càng lúc càng chậm, hơi thở cũng càng lúc càng khó khăn. Mỗi lần nhấc chân lên đều như đang rút chân ra khỏi vũng bùn, nặng nề đến khó tin.
Cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa, dừng lại, chống hai tay lên đầu gối thở hổn hển. Mồ hôi đã thấm đẫm bộ đồ lót giữ nhiệt của cậu, lạnh toát.
Nhưng bây giờ không phải lúc để thở dốc, cậu chuẩn bị tâm lý, quay đầu lại nhìn - tốt lắm, trống trơn, không ai đuổi theo.