Chiếc đèn l*иg đỏ trên đầu nhấp nháy, Nam Thời theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên. Dây đèn l*иg đó hình như lâu rồi chưa thay, lớp vải đỏ bọc bên ngoài đã rách, bay phần phật trong gió, bóng đèn bên trong vẫn kiên cường phát sáng, nhưng bị lớp vải đỏ che khuất nên ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, nhìn nhức cả mắt.
Nam Thời vội cúi đầu đi tiếp. Cậu phải đi qua con đường chính của phố đi bộ, rồi rẽ qua hai con hẻm nữa mới đến bãi đậu xe.
Nam Thời thấy vị trí này khá tốt, chỉ là mỗi lần đi qua mấy con hẻm nhỏ vào ban đêm hơi đáng sợ. Phố đi bộ này cũng là một con phố cổ có lịch sử hơn nghìn năm, sớm nhất có thể truy ngược về thời nhà Đường, xung quanh đều là khu dân cư, nhưng cũng không thiếu những công trình kiến trúc cổ.
Khi cải tạo, chính quyền đã tính đến điều này, bảo tàng thì xây bảo tàng, cái nào cần bảo tồn thì bảo tồn, cái nào cần di dời thì di dời. Có vài căn nhà không đủ điều kiện di dời thì được cải tạo thành homestay. Cũng có vài căn nhà do người dân tự ở, nhưng người trẻ không thích ở đây vì nhà cũ, giao thông bất tiện, chỉ còn lại một số người già hoài cổ vẫn ở lại.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng không ngờ lại khiến cho phố đi bộ sau khi đóng cửa vào buổi tối, cả khu vực này chẳng có mấy ngọn đèn sáng. Thỉnh thoảng có vài ngọn đèn sáng là ở những homestay treo đèn l*иg đỏ, nhìn thoáng qua cứ như lạc vào phim trường phim ma vậy.
Mà nói chứ, cũng có vài phim kinh dị quay ở phố cổ này thật.
Nghĩ đến đây, trong đầu Nam Thời hiện lên hình ảnh mấy lần tan làm gặp đoàn làm phim, cậu không khỏi rùng mình. Dù biết là giả... nhưng giờ nghĩ lại càng thấy đáng sợ hơn!
Là một anh chàng kinh doanh nhỏ lẻ nhát gan, bình thường chín giờ tan làm cậu đều chọn đi cùng ông chủ cửa hàng bên cạnh, để khỏi phải tự mình dọa mình.
Hôm nay đúng là ngoại lệ!
Sau này vẫn nên tranh thủ lúc vắng người mà nhập hàng thôi! Làm lén lút một chút, cũng không ai phát hiện ra cậu đang lôi từng hộp trang sức từ trong thùng hàng ra.
Đang suy nghĩ miên man, ánh đèn trên đầu lại nhấp nháy, rồi đột nhiên tối hẳn. Dưới chiếc đèn l*иg đỏ, ánh sáng trở nên mờ ảo như màu máu khô.
Nam Thời giật mình, bước nhanh hơn, trong lòng thầm chửi rủa - Đèn hỏng thì mau sửa đi chứ! Có nghĩ đến cảm giác của những người đi đường ban đêm như tôi không?!
Nói thì nói vậy, Nam Thời vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên, dây đèn l*иg cách đó ba bốn mét tối om. Cậu ghi nhớ tên cửa hàng, mai đi làm ngang qua sẽ nhắc ông chủ.
Cậu vừa thở phào nhẹ nhọc, vừa quay đầu lại, thì thấy trước mặt đứng một người phụ nữ mặc áo đỏ, tóc xõa - hình như là phụ nữ...?