Vạn Người Ghét Bạo Hồng Hậu Tham Gia Show Hôn Nhân Cùng Đại Lão

Chương 8

Bà ngoại Tống: "Tiểu Chu ở bên ngoài sống thế nào?"

Giang Úc: "Sống rất tốt ạ."

Bà ngoại Tống cười híp mắt, nếp nhăn khóe mắt hiện rõ: "Dạo này làm phiền con chăm sóc nó."

Nhận được thẻ, Giang Úc không tiện nán lại lâu, cậu gọi xe qua app, lưu luyến xoa đầu Lucky, quyến luyến không nỡ rời chú chó quấn người này.

Lucky cũng rất không nỡ, dù bị xích nhưng vẫn dùng hết sức để dụi vào người Giang Úc, thỉnh thoảng lại rêи ɾỉ đáng thương.

Giang Úc càng thêm khó xử: "Lucky ngoan nào, như vậy sẽ bị thương đấy."

Chó lớn khi lớn tuổi mà bướng bỉnh có sức rất lớn, dù là dây dắt kiểu đeo lưng cũng rất dễ bị thương.

Hạ Chiêu Hàn nới lỏng dây dắt, Lucky lập tức chạy đến bên Giang Úc, trìu mến dụi đầu vào chân cậu.

Hạ Chiêu Hàn bất lực thở dài: "Tôi đưa cậu ra ngoài nhé."

Giang Úc ngẩn người, nhìn đôi mắt đen láy của Lucky, nhận ra đây có lẽ là cách duy nhất: "Làm phiền anh rồi."

Trên đường đi, Giang Úc liên tục nhắc Lucky đến cổng thì không được đi theo cậu nữa, sau này sẽ đến chơi với nó.

Lucky tuy hơi không nỡ, nhưng vẫn đáp lại, trông rất lanh lợi.

Trời đã tối hẳn, ánh đèn đường le lói chiếu sáng mặt đường bằng phẳng, khu biệt thự Vân Đình ban đêm trông càng quanh co hơn ban ngày. Đặc điểm của khu biệt thự là rộng lớn và yên tĩnh, xung quanh toàn là cây xanh, nhìn thoáng qua thì con đường nào cũng giống nhau.

Giang Úc thầm nghĩ, nếu không có Hạ Chiêu Hàn đưa ra ngoài, chắc chắn cậu sẽ lại lạc đường.

Khi hai người một chó đến cổng khu biệt thự Vân Đình, chiếc taxi mà Giang Úc gọi vừa dừng lại, cậu đối chiếu biển số xe, vội vàng chào tạm biệt Lucky.

"Tạm biệt Lucky." Giang Úc dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Hạ Chiêu Hàn, gương mặt trắng trẻo tỏ vẻ biết ơn, cậu vẫy tay: "Cảm ơn anh hôm nay đã dẫn đường."

Hạ Chiêu Hàn nhìn theo Giang Úc lên xe taxi.

Đôi mắt đen láy của Lucky tuy có phần không nỡ, nhưng không còn lao về phía trước một cách bất chấp như lúc đầu nữa, nó ngồi xổm bên cạnh Hạ Chiêu Hàn, nhìn theo chiếc taxi cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

---

Chín giờ đúng là khoảng thời gian sinh viên hoạt động náo nhiệt nhất. Giang Úc vừa đặt tay lên nắm cửa phòng ký túc xá thì cánh cửa đã bị bên trong kéo ra.

"Tôi, giật cả mình!" Sau khi nhìn rõ người tới, Trần Tân lập tức kinh ngạc reo lên: "Giang Úc về rồi!"

Giang Úc nhìn thoáng qua chiếc laptop trong tay Trần Tân với vẻ kỳ lạ: "Cậu đang định đi đâu đấy?"

Trần Tân vội vàng kéo Giang Úc vào phòng, giọng điệu phấn khích: "Mau giúp tôi xem bản kiểm điểm tôi viết thế nào, đã đủ sâu sắc chưa?"

Giang Úc bị Trần Tân kéo ngồi xuống ghế, chiếc laptop được đặt trước mặt, một con chuột không dây bị nhét vào tay cậu.

"Kiểm điểm còn phân biệt sâu sắc hay không sao?" Cậu hơi lưỡng lự.

Trần Tân trịnh trọng gật đầu: "Lần này không giống, lần này liên quan đến thái độ hỗi lỗi của tôi có thành khẩn hay không."

Đinh Thụ Sùng đảo mắt, đưa chiếc bánh gạo trong tay cho Giang Úc: "Lần nào cậu không thành khẩn? Đại gia kiểm điểm."

Giang Úc cắn một miếng bánh gạo mà bạn cùng phòng đưa, hương thơm của hoa lan tỏa trong khoang miệng, vị ngon khiến cậu cắn thêm vài miếng, vừa ăn vừa lúng búng nói: "Lần này lại vì chuyện gì mà viết kiểm điểm?"

Bạn cùng phòng này của cậu có một sở thích kỳ lạ, đó là viết kiểm điểm, bất kể xảy ra chuyện gì, việc đầu tiên cậu ta làm là viết kiểm điểm.

Trần Tân gãi gãi đầu cười gượng: "Chẳng phải là cãi nhau với bạn gái sao."

Vừa nghe Trần Tân giải thích, Đinh Thụ Sùng liền không nhịn được mà than thở: "Giang Úc, tôi nói cho cậu biết, cậu có biết cái tên này phiền phức thế nào không? Cứ nửa đêm nửa hôm lại gọi điện thoại cho bạn gái online của cậu ta, cứ gọi là sến đυ.. Tôi ăn cơm chó muốn ói luôn rồi."

Giang Úc cũng đã từng trải qua giai đoạn Trần Tân mới hẹn hò online, hiểu được nỗi khổ của Đinh Thụ Sùng, cậu vỗ vai an ủi: "Vất vả rồi."

Đinh Thụ Sùng: "Nghĩ đến việc cậu về rồi cùng chịu khổ với tôi thì tôi không thấy khổ nữa."

Giang Úc: "..."

"Hai người đừng nói nữa, nhanh giúp tôi xem đi, tôi còn phải gửi cho bạn gái nữa." Trần Tân thúc giục.

Giang Úc thở dài: "Vậy tôi xem giúp cậu, nói trước là không chịu trách nhiệm sửa nhé."

Một tay cậu lướt qua văn bản, còn chưa kịp xem nội dung thì đã bị số lượng từ ở góc dưới bên trái thu hút toàn bộ sự chú ý.

Vẻ mặt Giang Úc hơi sững sờ, nhìn đi nhìn lại số 0 đằng sau số lượng từ, cả người chìm vào cảm xúc khó tin.

Trần Tân dựa vào một bên, vẻ mặt đắc ý: "Thế nào, có phải bản kiểm điểm tôi viết khiến người ta sáng mắt ra không."

"Cậu viết bao nhiêu chữ?"

"20 vạn chữ."

Giang Úc hít một hơi lạnh: "... Cậu phạm thiên quy?"

Từng thấy người viết kiểm điểm, chưa từng thấy ai viết kiểm điểm 20 vạn chữ.

Trần Tân: "Haiz, chẳng phải là không nhận điện thoại của bạn gái ngay được sao."

Lông mi dài của Giang Úc chớp chớp khó tin, cậu nhìn sang Đinh Thụ Sùng bên cạnh: "Yêu đương đáng sợ vậy sao?"

Chỉ vì không nhận điện thoại ngay lập tức mà phải viết bản kiểm điểm 20 vạn chữ.

Hẹn hò thật đáng sợ.