Tôi Ghét Cô Ấy, Tôi Giả Vờ Thôi

Chương 15

"Ôn Ôn."

"Làm gì?" Tôi đang cố gắng lật người cô ấy, không biết cô ấy lại muốn nói gì nữa.

"Ôn Ôn, đau quá."

"Đau ở đâu?"

"Đau quá."

"Đau ở đâu?"

"Đau quá."

Cô ấy cứ liên tục nói đau quá, nhưng lại không nói đau ở đâu, thật phiền phức.

Tôi đắp chăn cho cô ấy, liếc nhìn đồng hồ, đến giờ phải đi rồi.

Vừa bước chân định quay người lại nghe thấy cô ấy lên tiếng:

"Chân đau quá."

Lúc nãy đưa cô ấy về có va vào đâu không nhỉ?

Tôi không chút nghi ngờ, quay lại vén chăn lên, lại vén váy dài của cô ấy lên, đã vén đến tận trên đầu gối rồi mà vẫn không tìm thấy vết thương hay vết bầm tím nào.

Vén lên nữa thì sẽ đến... Tôi bỗng đỏ mặt, bực bội buông váy cô ấy xuống, kéo chăn lên.

Tôi đứng thẳng dậy liếc cô ấy một cái, chắc mình cũng say rồi -

Chỉ có kẻ say mới tin lời kẻ say.

"Cô Lâm, cô muốn đi rồi sao?"

"Ừ, đừng nói với cô ấy... chuyện tôi đến đây."

A Niệm tỏ vẻ khó xử, do dự đáp: "Hình như không được."

Thật thẳng thắn, người trong giới giải trí không phải ai cũng khéo ăn nói sao?

Tôi nhìn cô ấy một cách kỳ lạ.

"Cô Lâm đi đường cẩn thận nhé!" A Niệm đứng dậy tiễn tôi.

Tôi khẽ gật đầu, ba bước thành hai bước đi ra cửa, lúc đóng cửa lại nhìn thấy chiếc hộp quà đó.

Là phiên bản kỷ niệm mới ra mắt của Trần Quang Ký.

Tôi về đến nhà, nhìn thấy bó hoa tulip ở lối vào.

Hoa đẹp như vậy, cứ để lăn lóc trên tủ thế này.

Phí quá.

Tôi tiện tay cầm lấy, tìm một chiếc bình hoa trống, đổ nước rồi cắm hoa vào. Bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ, lên lầu tìm chiếc hộp gỗ mun phủ đầy bụi kia.

Chiếc hộp đó kể từ khi được khóa lại, đã theo tôi từ trong nước đến Gia Thành, chưa hề được mở ra.

Thực ra lúc ra nước ngoài cũng không cần thiết phải mang theo, nhưng nếu để ở nhà, bị người khác lục lọi thì rất khó chịu.

Đồ của Lâm Tri Ôn tôi, tuyệt đối không thể để người khác xem được.

Tôi lấy khăn ướt lau sạch bụi cho nó, rồi đi rửa tay.

Lúc quay lại, tôi tắt đèn lớn, bật đèn bàn, lúc này mới phát hiện mình vẫn chưa xem chiếc khăn quàng cổ mẹ đan, bèn lấy chiếc khăn ra khỏi túi giấy, đưa ra dưới ánh đèn xem.

Là một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ sẫm, đường nét uyển chuyển, chất liệu mềm mại, còn có mùi thơm thoang thoảng. Mùi hương rất giống với hoa tulip, chắc là để chung lâu nên khăn quàng cổ cũng nhiễm mùi hoa.

Tôi hình như sờ thấy thứ gì đó, lật ngược lại mới phát hiện ra đó là tên của mình - LZY, có vẻ như được thêu tay lên. Cảm động trong lòng, định nhắn tin cho mẹ, nhưng nhìn thấy thời gian ở góc phải màn hình điện thoại lại thôi.

Tránh để mẹ lại phát hiện ra mình thức khuya.

Tôi đứng dậy treo chiếc khăn quàng cổ lên móc áo gỗ, quay người mở hộp. Đống thư từ đập vào mắt, như đám cỏ dại bị lãng quên từ lâu nhưng vẫn mọc um tùm.

Ký ức ùa về, nhưng trong đầu lại trống rỗng.

Từng tờ giấy ố vàng và những dòng chữ trên đó, mang theo cả tuổi thanh xuân của tôi và... cô ấy. Những thứ này cũng là diễn sao?

Lật giở, nhìn ngắm, hồi tưởng, trầm tư, cuối cùng tôi nhắm mắt lại.

Trước đây tôi luôn tin chắc rằng, sự tốt đẹp và dịu dàng mà Cố Lạn Thanh dành cho tôi đều là giả, nhưng lúc này nghĩ đến bức tiểu họa và sự yếu đuối, dựa dẫm của Cố Lạn Thanh, tôi bỗng nhiên lại không chắc chắn nữa.

Đèn bàn đã tắt, những tờ giấy thư nằm ngổn ngang trên bàn.