Vừa không muốn cô làm em gái, vừa lại hy vọng cô đừng ghét cô ấy.
Nếu là trước đây, Lâm Tri Ôn nhất định sẽ mỉa mai cô ấy, dựa vào đâu mà cô Cố Lạn Thanh muốn gì được nấy?
Nhưng kết hợp với tình cảnh này, Lâm Tri Ôn luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không nghĩ ra cụ thể là sai ở đâu.
Lâm Tri Ôn còn chưa kịp hiểu ra, tim lại như bị thứ gì đó bóp nghẹt, không tự chủ được quay đầu nhìn cô ấy.
Không biết từ lúc nào Cố Lạn Thanh đã nhắm mắt, nước mắt vẫn lăn dài từ khóe mi. Từng giọt từng giọt, ẩn vào tóc, cuối cùng rơi xuống gối.
Như đang mơ một giấc mơ khiến người ta đau lòng.
Thứ vô hình đang bóp nghẹt trái tim cô siết chặt hơn, Lâm Tri Ôn bỗng nhớ đến đêm cô thi trượt đại học vì sốt cao năm lớp 12, lúc đó mẹ Cố Lạn Thanh còn sống đã đóng cửa không cho cô vào.
Lâm Tri Ôn đưa cô ấy về nhà, kể chuyện cười, chơi game, xem phim hài với cô ấy, thử đủ mọi cách, thế nào cũng không thể dỗ cô ấy vui.
Trước khi ngủ, Cố Lạn Thanh thẫn thờ hỏi tôi: "Ôn Ôn, cậu nói xem mẹ mình có phải ghét mình không?"
"Mình thi tốt, bà ấy không vui. Thi không tốt, bà ấy càng không vui."
"Nhưng nếu bà ấy ghét mình, tại sao lại sinh mình ra? Tại sao lúc đầu không bóp chết mình luôn đi?"
Lúc đó, tôi đau lòng không nói nên lời, nhưng vẫn phải giả vờ thoải mái an ủi cô ấy: "Cố Lạn Thanh, cậu nghe lại xem mình đang nói gì vậy? Cậu tốt như vậy, ưu tú như vậy, nếu mà có người ghét cậu, thì người ghét mình chắc phải xếp hàng dài đến tận Gia Uy Đặc mất!"
"Nếu mẹ cậu mà ghét cậu, thì chắc bà ấy bị cửa kẹp đầu rồi!" Nói xong, tôi cố nén nước mắt, nghiêng người ôm lấy cô ấy.
Tôi dùng hết sức ôm chặt cô ấy.
Nhưng cô ấy lại không rơi một giọt nước mắt nào.
"Ôn Ôn, cậu ôm mình sắp nghẹt thở rồi."
Nghe vậy, tôi vội vàng buông cô ấy ra.
Sau đó cô ấy ngủ thϊếp đi, tôi nhìn gương mặt ngủ yên tĩnh của cô ấy, tưởng rằng cô ấy đã ổn hơn rồi.
Nhưng chưa được bao lâu, cô ấy lại khóc.
Cũng giống như bây giờ, mắt nhắm nghiền, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi từ khóe mắt.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Cố Lạn Thanh khóc.
Ở câu lạc bộ là lần thứ hai.
Lúc này là lần thứ ba.
Chỉ trong một ngày, cô ấy đã khóc hai lần.
Tôi không chịu nổi dáng vẻ này của cô ấy, chỉ cảm thấy khó thở, tim cũng đau, bèn quyết định ra ngoài tìm A Niệm.
A Niệm đang xem chương trình tạp kỹ ở phòng khách, thấy tôi đi ra thì ngạc nhiên: "Nhanh vậy sao?"
"A Niệm, có khăn tẩy trang không?"
"Để mình lấy cho cậu."
Tôi cầm gói khăn ướt quay lại, người trên giường đã ngừng khóc, nhưng nét mặt vẫn đau khổ, như đang trong cơn ác mộng.
Tôi tẩy trang cho cô ấy, tiện thể vuốt phẳng đôi mày chau lại của cô ấy.
Chỉ là tiện thể thôi, tôi thấy đôi lông mày đó chướng mắt.
Hơi ấm bức người, tôi nhẹ nhàng kéo mở áo khoác lông vũ của mình, rồi định kéo mở áo của cô ấy.
Chạm vào khóa kéo, nhẹ nhàng kéo xuống.
Thân hình xinh đẹp được bao bọc bởi áo lông vũ dần hiện ra, làn da của Cố Lạn Thanh còn trắng hơn cả chiếc váy dạ hội màu trắng sữa kia, dưới ánh đèn trắng đến chói mắt.
Tôi thu hồi tầm mắt, có chút mất tự nhiên kéo tay phải của cô ấy ra khỏi áo khoác, rồi lại cởi tay trái.
Tôi chưa từng cởϊ qυầи áo cho ai, đây là lần đầu tiên.