Không Gian Nhà Nông: Tiểu Phúc Bảo Huyền Học Giỏi Làm Ruộng

Chương 17

Nhưng cho dù không phân biệt được cũng không sao, Nguyên Đồng Nguyệt đã sẵn sàng nhìn một mảng ruộng đồng bị đạp hư. Đạp hư một chút ruộng lúa thì có sao đâu, chỉ cần Lục muội vui vẻ là được.

Nguyên Đồng Nguyệt nghĩ như vậy, tiếp tục làm việc.

Nguyên Vạn Nhất vùi đầu nhổ cỏ, qua một lúc lâu sau hắn mới phát hiện Nguyên Nguyên vốn ngồi dưới tán cây lớn hưởng bóng mát đã không thấy đâu.

Hắn giật mình, vội buông cái cuốc trong tay xuống định đi tìm người: “Tiểu Lục!”

Một tiếng gọi này của hắn khiến Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt đang làm cỏ đều quay lại.

Nguyên Nguyên cũng chậm rãi đứng thẳng người dậy để lộ ra cái đầu của mình, lập tức nhìn thấy Nguyên Vạn Nhất đứng cách mình không xa. Nguyên Vạn Nhất nhìn Nguyên Nguyên đột nhiên xuất hiện khiến y sững sờ tại chỗ.

Trong tay của nàng còn cầm một cọc cỏ mới nhổ cả gốc, vì sợ làm bẩn quần áo nên nàng còn xắn tay áo lên để lộ ra cánh tay gầy yếu, dù trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng trên mặt lại nở nụ cười tươi rạng rỡ.

“Đại ca, ca gọi muội có chuyện gì à?” Nguyên Nguyên mỉm cười ngọt ngào.

Nguyên Vạn Nhất ngạc nhiên há hốc mồm, y vội bước nhanh tới bên cạnh Nguyên Nguyên, nhìn chiến tích sau lưng nàng.

Dù tốc độ của Nguyên Nguyên chậm hơn ba người bọn họ rất nhiều, nhưng nàng không hề phá phách. Những nơi nàng đã đi qua không còn một cọng cỏ.

Cỏ được nhổ cũng mang theo rễ, lúa mì vẫn tốt, không bị phá hư.

Nhưng lúc này Nguyên Vạn Nhất càng để ý hơn chính là…

“Hai người đệ, ai đã để Lục muội xuống đồng.” Nguyên Vạn Nhất nghiêm túc nhìn hai đệ đệ sinh đôi giống nhau như đúc.

Nguyên Đồng Niên quay đầu nhìn Nguyên Đồng Nguyệt, Nguyên Đồng Nguyệt yên lặng giơ tay lên.

“Đại ca… Đệ không ngờ lục muội thật sự nhổ cỏ.” Nếu Nguyên Đồng Nguyệt biết mọi chuyện thế này thì lúc đầu đã chẳng làm, nếu hắn biết Nguyên Nguyên sẽ nghiêm túc như vậy thì hắn đã không dạy.

Lục muội muội không giống như tưởng tượng của hắn, hắn vốn cho rằng nàng sẽ rất vụng về, không ngờ lại thông minh như vậy.

Thấy Nguyên Vạn Nhất sắp mắng Nguyên Đồng Nguyệt, Nguyên Nguyên vội gọi đại ca để chuyển sự chú ý của hắn.

“Đại ca!”

“Sao thế Tiểu Lục?” Thái độ của Nguyên Vạn Nhất lập tức dịu lại, cũng không để ý đến Nguyên Đồng Nguyệt nữa.

Nguyên Đồng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, bình thường đại ca nhà mình hiền lành hòa nhã, nhưng lúc nghiêm túc vẫn rất hung dữ. Người mà Nguyên Đồng Nguyệt sợ nhất nhà chính là Nguyên Vạn Nhất.

Cặp mắt Nguyên Nguyên mở to, ánh mắt sáng lấp lánh, ngẩng đầu nhìn Nguyên Vạn Nhất và nói: “Đại ca, muội mơ thấy một vị tiên, ông ấy nói nước trong giếng nhà chúng ta chứa linh khí, có thể khiến đồng ruộng trở nên màu mỡ hơn, cũng có thể diệt sạch cỏ ngoài ruộng!”

Nguyên Vạn Nhất thoải mái cười to: “Tiểu Lục, muội mơ thấy cái này làm gì, trên đời này làm gì có loại nước thần kỳ như thế.”

Nguyên Vạn Nhất lại sợ mình nói vậy sẽ làm Nguyên Nguyên cảm thấy mất mát, sau khi phủ nhận lại nói: “Nếu giếng nhà chúng ta thật sự có loại nước này thì chắc chắn sẽ bị người ta tranh giành đến mức bể đầu. Tam ca của muội từng nói câu gì ấy nhỉ, thất phu… Thất phu vô tội, hoài bích có tội*!”

*người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.

Hắn suy nghĩ một lúc mới nói ra một câu bằng vốn kiến thức văn chương hạn hẹp của mình.

“Đừng nói nhà ta không có giếng nước thần kỳ như vậy, cho dù có thì đó cũng chẳng phải chuyện gì tốt. Nếu để người khác biết, e rằng sẽ khiến người ta ghen tị đến đỏ mắt, kết quả đều tới tranh giành với nhà của chúng ta, vậy chẳng phải gặp phiền phức sao.”

Nguyên Vạn Nhất dùng những lời nói đơn giản để giải thích cho Nguyên Nguyên hiểu.

Nguyên Nguyên biết đạo lý này, nhưng nàng không sợ. Nếu muốn gậy ông đập lưng ông thì cứ tới gây phiền phức cho nàng, ngại bản thân sống quá thoải mái ư?

“Đại ca, huynh thử một lần đi, không chừng là sự thật thì sao!”

Nhìn ánh mắt vô tội và lương thiện của Nguyên Nguyên, Nguyên Vạn Nhất thật sự không đành lòng từ chối, vào đúng lúc này Nguyên Đồng Niên cũng mở miệng khuyên.

“Đại ca, đệ cũng cảm thấy nước giếng nhà chúng ta khác trước, có lẽ thật sự có tác dụng thần kỳ này.” Hắn nói nghiêm túc, tuy nghe có vẻ khó tin nhưng Nguyên Đồng Niên vẫn rất tin tưởng vào cái lưỡi của mình.

Nước giếng nhà mình chắc chắn đã thay đổi.