Hôm nay Nguyên Nguyên dậy rất sớm vì được đi theo Đại ca ra đồng, trời chưa sáng hẳn nàng đã rời giường, nhưng không ngờ khi nàng rời giường lại thấy đại ca đã chuẩn bị xong đồ đạc và mẫu thân đã nấu cơm xong.
Nguyên Nguyên vội mặc quần áo vào, ngáp một cái rồi đi rửa mặt, cuối cùng vào lúc ba ca ca sắp ra khỏi cửa thì nàng mới chạy theo.
Nàng bu bám đại ca, cảm thấy mình thật nhỏ bé so với đại ca cường tráng.
“Đại ca, dẫn muội theo nha!”
Nguyên Vạn Nhất không dám động đậy mạnh, sợ hành động của mình làm Nguyên Nguyên té ngã. Y cẩn thận xoay người lại: “Muội đi làm gì, ngay cả cái cuốc cũng nhấc không nổi. Ở nhà đợi là được rồi, chờ ca trở về.”
“Tiểu Lục, chúng ta đi làm việc không phải đi chơi, muội đừng đi theo.” Nguyên Đồng Nguyệt ngáp một cái, dụi mắt nói. Hắn bị kéo khỏi giường, nếu không bây giờ vẫn còn ngủ.
Nguyên Nguyên chép miệng, nhìn Nguyên Đồng Niên: “Tứ ca, muội đi cùng mọi người nhé! Tuy muội không thể giẫy cỏ nhưng có thể đưa nước giúp các huynh, nhất định có thể giúp một tay.”
Đối mặt với ánh mắt nài nỉ của Nguyên Nguyên, Nguyên Đồng Niên thật sự không thể từ chối. Hắn nhìn Đại ca xin giúp đỡ, hỏi ý kiến y: “Đại ca… Để Tiểu Lục đi cùng chúng ta nhé!”
Nguyên Vạn Nhất thật sự bất đắc dĩ, cuối cùng y chỉ có thể nghiêm khắc dặn dò các đệ đệ và muội muội: “Tiểu Lục, nếu muốn đi theo thì không được chạy loạn, nhất định phải nghe lời đấy! Còn Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ, các đệ nhất định phải trông chừng Tiểu Lục.”
Có thể không giẫy cỏ, nhưng sự an toàn của Nguyên Nguyên mới là nhiệm vụ hàng đầu và quan trọng nhất.
Ba người cùng gật đầu.
Nguyên Vạn Nhất nói với Nguyên mẫu một tiếng, Nguyên mẫu lại dặn dò đi dặn dò lại mới bằng lòng để y dẫn theo Nguyên Nguyên. Lúc Nguyên Nguyên đi còn mang theo một cái túi vải, bên trong chứa một số thứ để nàng ăn khi đói bụng như lúc trước.
Nguyên mẫu có sáu đứa con nhưng chỉ có Nguyên Nguyên được nhận đãi ngộ này.
Nguyên Nguyên đi sau đại ca, đi trước Tứ ca và Ngũ ca, thân hình nhỏ bé không hề chậm chạp chút nào, Nguyên Vạn Nhất còn tưởng phải chờ nàng một lúc nhưng lại phát hiện mình không cần nhọc lòng.
Đi bộ không lâu lắm thì Nguyên Nguyên đã nhìn thấy đồng ruộng nhà mình, dọc đường đi nàng cũng nhìn khắp nơi. Không chỉ có ruộng nhà họ, lúa mì trong ruộng nhà khác cũng không phát triển tốt.
Như thế này mà có thể thu hoạch được thì thật phi thường.
May mà chuyện này không làm khó được Nguyên Nguyên, trong không gian Huyền Linh của nàng có hàng loạt cánh đồng thuốc trải dài mênh mông, chúng sinh trưởng rất tốt.
Từng cây nhân sâm mọng nước như củ cải lớn, một đám linh chi to hơn khuôn mặt người.
Tại sao chúng lại phát triển tốt như vậy?
Đương nhiên nhờ có linh khê.
Nếu nàng lấy một giọt linh lộ nhỏ vào khe nước bên cạnh đồng ruộng, vậy trong mấy năm này khe nước bình thường này sẽ biến thành linh khê, sau khi được linh khê tưới tiêu thì đồng ruộng sẽ trở nên màu mỡ hơn.
Nhưng có một cách càng tiện hơn, đó là trực tiếp gieo hạt giống vào không gian Huyền Linh của nàng.
Không chỉ có khí hậu thích hợp có thể sinh trưởng và thu hoạch bất cứ lúc nào, chu kỳ phát triển cũng được rút ngắn, ngay cả năng suất cũng sẽ tăng cao.
Nhưng tác dụng của linh lộ thật sự quá lớn, nàng không thể trực tiếp lấy linh lộ ra dùng, nước của linh khê đã đủ rồi.
Nguyên Vạn Nhất dặn Nguyên Nguyên ngồi dưới bóng cây, đợi đến trưa thời tiết nóng bức thì nàng cũng có chỗ hóng mát.
Mấy ca ca đều ra ngoài ruộng giẫy cỏ, Nguyên Nguyên ngồi không yên, cũng bước từng bước đi về phía ruộng đồng, cẩn thận quan sát không để dẫm vào mầm lúa mì dưới chân.
Nàng chưa đi đến giữa đồng thì Nguyên Đồng Nguyệt đã phát hiện ra: “Lục muội muội! Sao muội ra đây?”
Hắn nhón chân, cẩn thận nhảy tới chỗ Nguyên Nguyên, trông hơi buồn cười.
“Ngũ ca, muội cũng muốn giúp mọi người nhổ cỏ.”
Nguyên Đồng Nguyệt gãi đầu, chỉ nghĩ rằng Nguyên Nguyên muốn chơi: “Được thôi, muội lại đây nào.”
Hắn cũng không từ chối, đợi lát nữa Nguyên Nguyên chơi chán rồi sẽ không muốn nhổ cỏ nữa, để nàng trải nghiệm một chút cũng không ảnh hưởng gì.
“Đây là lúa mì, có thể ăn được. Đây là cỏ, cần phải nhổ. Đợi lát nữa muội cầm cọng cỏ này so sánh rồi nhổ, lúc nhổ cũng phải nhổ cả gốc, nếu không cỏ sẽ mọc lại.”
Nguyên Đồng Nguyệt vô cùng nghiêm túc dạy Nguyên Nguyên phân biệt mầm lúa mạch và cỏ. Nguyên Nguyên liên tục gật đầu, nàng có thể phân biệt được thứ này.
Nhưng Nguyên Đồng Nguyệt lại hơi lo lắng, hắn nghĩ tiểu muội của mình không thể phân biệt được lúa mì và cỏ.