Đám học sinh của lớp quốc tế A đang trò chuyện rôm rả, đột nhiên nghe thấy tiếng “RẦM” vang lên.
Cả phòng học lập tức im phăng phắc.
Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa. Cánh cửa vừa bị đá mạnh một cú, giờ vẫn còn đang rung lắc.
Một mỹ nhân mặc đồng phục học sinh, dáng người cao ráo, đôi chân dài miên man, trông có chút quen mắt, đang đứng ở ngưỡng cửa.
Khóe môi khẽ nhếch, nụ cười vừa mang vẻ khinh miệt, vừa đầy ngạo nghễ.
Cả lớp học im phăng phắc, đám học sinh nhìn nhau không nói nên lời.
Không biết là nam sinh nào đột nhiên thốt lên: “Trời ơi, mỹ nữ này đỉnh quá.”
Nữ sinh đạp cửa xông vào quả thực là có vẻ ngoài nổi bật.
Làn da trắng tuyết như chưa từng bị phơi nắng, mái tóc nâu sẫm xoăn tự nhiên vừa dài vừa dày, hàng mi cong vυ't cùng đôi mắt ánh xanh lục trông thật thu hút.
Ước chừng cô cao khoảng một mét bảy lăm, đôi chân thẳng thon dài, cô chỉ mặc chiếc váy đồng phục bình thường nhưng lại toát ra khí chất thời thượng.
Mỹ nhân như vậy, xuất hiện trên màn ảnh rộng chắc chắn sẽ rất nổi bật.
Chỉ là có vẻ như tính tình mỹ nữ này không tốt lắm.
Vài nam sinh muốn lại gần bắt chuyện đều có chút do dự.
Giang Nguyệt nhìn cảnh này, sắc mặt xanh mét.
Cái dòng máu thấp kém này căn bản không biết hai chữ văn nhã viết như thế nào, cô ta chống nạnh, quát: “Giang Lạc, cô lại phát điên cái gì đấy?”
Hành động đầy khôi hài của các nam sinh lập tức dừng lại, tròng mắt suýt nữa thì rơi ra ngoài.
Đây là Giang Lạc?
Con nhỏ bánh bao mềm yếu, trầm mặc đến mức có phần u ám, luôn dùng tóc mái che khuất gương mặt, trong mắt dường như chỉ có mỗi Tạ Tân Bạch đấy ư?
Sao có thể???
Giang Lạc vờ như không thấy những ánh mắt khác thường kia, chỉ lo quan sát khắp lớp học một vòng.
Cô không nhớ rõ chỗ ngồi của mình.
Nhưng chỉ cần nhìn lại một cái là biết chỗ nào là của cô.
Trong góc lớp có một cái bàn, chất đầy đồ linh tinh, nữ sinh ngồi bên cạnh đang thoa son, có lẽ bị Giang Lạc dọa sợ, tô son lem ra một đường dài.
Giang Lạc đi đến bên cạnh bàn, lại là một cú đạp kinh thiên động địa.
“Loảng xoảng.”
Đồ đạc trên bàn rơi vãi đầy đất.
“Mày làm cái gì vậy!”
Nữ sinh ngồi cùng bàn bị dọa đến mức nhảy dựng lên.
Giang Lạc xòe tay, nói: “Đồ đạc vứt lung tung như vậy không phải là đồ bỏ đi sao? Tôi chỉ là để chúng trở về nơi chúng nên đến thôi.”
Nữ sinh ngồi cùng bàn là Tô Hiểu Hiểu, cô ta xông tới, nhặt cái túi nhỏ hồng phấn lên: “Thỏi son mà tao yêu thích nhất bị gãy rồi!”
“Ồ.”
Giang Lạc kéo ghế ngồi xuống, mỉm cười với cô ta: “Lần sau chú ý, đồ quan trọng phải cất giữ cẩn thận nhé.”
Tô Hiểu Hiểu tức đến đỏ mặt.
Giang Lạc lờ mờ nhớ ra, Tô Hiểu Hiểu này là bạn thân của Giang Nguyệt.
Những lời đồn đại cô bắt nạt Giang Nguyệt, một nửa đều xuất phát từ miệng Tô Hiểu Hiểu.
Giang Lạc thầm nghĩ: “Trước đây rốt cuộc tôi phải ngu ngốc đến mức nào mới để cái loại người này ức hϊếp nhỉ?”
Hệ thống nói: [Không giấu gì cô, hệ thống chó cũng rất tò mò.]
Thế giới xuyên nhanh đầu tiên là ngày tận thế zombie, khuôn mặt xinh đẹp của Giang Lạc dễ gây thêm rắc rối.
Hệ thống đã xem qua lý lịch của Giang Lạc, cứ tưởng cô là kiểu tiểu bạch hoa tiêu chuẩn, đang nghĩ cách khuyên nhủ thì cô gái này đã cầm dao, tự rạch mặt mình.
Suốt cả quá trình, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Lúc đó hệ thống đã nghĩ, thảo nào Tạ Tân Bạch không thích Giang Lạc.
Cứ giả vờ như vậy, hoa hồng có gai cũng không biến thành tầm gửi được.
Giang Nguyệt thấy bạn thân chịu thiệt, đến an ủi nói: “Thôi, đừng chấp loại người này làm gì.”
Trong đầu Tô Hiểu Hiểu đầy dấu hỏi chấm: “Chẳng phải Giang Lạc chỉ bị ngã đập đầu khi xuống cầu thang ở trường sao, sao lại như biến thành một người khác vậy?”
Giang Nguyệt đảo mắt: “Tớ thấy bản chất cô ta vốn dĩ đã thô lỗ như vậy, chắc là không giả vờ được nữa rồi...”