Debut Ở C Vị, Tôi Chinh Phục Giới Giải Trí!

Chương 3: Vẻ đẹp khiến người khác kinh ngạc

Lần này người nhà họ Giang không ai đến đón, chỉ có tài xế lái xe đến.

Chuyện thiên kim giả đã lan khắp nơi khi cô còn hôn mê.

Ánh mắt tài xế nhìn cô đầy lạ lùng. Giang Lạc xem như không biết, nhàn nhã ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Rất nhanh đã đến biệt thự nhà họ Giang.

Giang Lạc xách hành lý lên lầu, đi được vài bước đã thấy thở không ra hơi.

Trong những lần xuyên nhanh, nhờ kỹ năng cường hóa mà Giang Lạc gần như quên mất cơ thể ban đầu của cô yếu ớt như thế nào.

Về đến phòng, lần đầu tiên trong mấy ngày qua cô nhìn mình trong gương, liền giật mình kinh ngạc.

Mái tóc mái dày che khuất nửa khuôn mặt, làn da trắng bệch như ma.

Không kịp thu dọn gì, cô ngồi xuống giường, lập tức bắt đầu ngồi thiền.

Trong tám thế giới từng đi qua, có một cái là thế giới tu tiên, Giang Lạc năm đó cũng từng là một đại thừa.

Ở thế giới ma thuật thấp này, muốn tu tiên là không thể, nhưng rèn luyện cơ thể thì vẫn làm được.

Một chu trình luyện tập xong, toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi.

Giang Lạc tắm nước nóng, lúc bước ra, người nhà họ Giang đã ăn tối xong, cũng chẳng ai gọi cô.

Cô tự mình nấu một bát mì, ăn xong thì lên giường ngủ.

Cuối tuần trôi qua, sáng thứ hai, khi Giang Lạc xuống lầu, Giang Nguyệt suýt chút nữa không nhận ra cô.

Phần tóc mái dày được cô dùng kẹp cố định sang hai bên, để lộ vầng trán trắng nõn.

Mái tóc dài nâu sẫm mềm mại rủ xuống sau vai, ánh nắng chiếu vào đôi mắt, trong đồng tử thoáng hiện sắc xanh lục nhàn nhạt.

Không nghi ngờ gì nữa, Giang Lạc rất đẹp, nhưng vẻ đẹp của cô khác hẳn với dáng vẻ yếu đuối đáng thương của Giang Nguyệt. Đó là kiểu đẹp khiến người khác phải kinh ngạc.

Người giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng xong.

Giang Lạc lặng lẽ ăn, từ đầu đến cuối không nói lấy một câu với Giang Nguyệt.

Dáng vẻ cao cao tại thượng của cô khiến Giang Nguyệt tức đến mức chẳng ăn nổi gì.

Giang Lạc và Giang Nguyệt học cùng một trường trung học. Giang Nguyệt ở lớp chọn, còn Giang Lạc học lớp quốc tế.

Trường học rất lớn, trí nhớ tốt đến đâu Giang Lạc cũng không nhớ rõ đường đi, bèn hỏi Giang Nguyệt: “Lớp tôi đi hướng nào?”

Giang Nguyệt nhíu mày.

Cô ta nghĩ Giang Lạc đang ám chỉ điều gì đó chăng? Dù sao Tạ Tân Bạch và Giang Lạc cũng học cùng lớp.

Giang Nguyệt nói: “Đúng lúc tôi đang định tìm Tân Bạch, đi với tôi đi.”

Đến trường đã khá muộn, hai người còn chưa vào lớp quốc tế A, đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên trong.

Nữ sinh A: “Mọi người đoán xem hôm nay Giang Lạc có đến trường không?”

Nữ sinh B: “Giang Nguyệt bị cậu ta bắt nạt suốt thế, còn mặt mũi nào mà đến nữa chứ?”

Nữ sinh C: “Giang Nguyệt lúc đầu tự xưng là con nuôi nhà họ Giang cũng chỉ để chừa chút thể diện cho cậu ta, không ngờ cậu ta chẳng biết điều, còn bám lấy vị hôn phu của người ta, đúng là không biết xấu hổ.”

Nữ sinh D: “Giang Nguyệt vừa xinh đẹp lại học giỏi, đem thiên kim giả so sánh cùng thì đúng là chẳng đáng nhắc đến. Cậu nói có phải không, Tạ Tân Bạch?”

Nghe vậy, trong lòng Giang Nguyệt đầy khoái chí.

Không uổng công ngay từ đầu cô ta đã giả vờ đáng thương, nói xấu Giang Lạc.

Danh tiếng của Giang Lạc bây giờ đã thảm hại như thế, ngày tháng ở trường chắc chắn sẽ chẳng dễ chịu gì.

Giang Nguyệt quay đầu lại nhìn Giang Lạc, nhưng thấy trên mặt cô vẫn là nụ cười như có như không.

Giang Lạc thầm nghĩ: [Lâu rồi không thấy thủ đoạn tầm thường thế này, mới mẻ ghê.]

Hệ thống: [Phiền ký chủ đừng so sánh những màn đấu đá trong hậu cung với mấy trò bầy đàn của đám nữ sinh trẻ con này. Những phi tần bị cô xử chết chắc cũng không ngồi yên trong quan tài nổi đâu.]

Cũng đúng.

Nếu là Giang Lạc lúc còn làm nhiệm vụ, có lẽ sẽ lựa chọn cách âm thầm trả đũa, từ từ dồn ép đối phương vào đường cùng.

Nhưng giờ đã quay lại rồi, giả vờ đoan trang thục nữ nữa thì mệt lắm.