Sau Khi Bị Dâng Cho Thái Tử Mắc Bệnh Cố Chấp

Chương 6

Ngô Dục đi theo Thái tử nhiều năm, cũng nhận ra Thái tử có sự quan tâm đặc biệt với cô, nhưng thái độ lại không thân cận, cũng không biết nên nói sao, đành trả lời lấp lửng: “Chẳng phải là vì cung yến hôm nay. Tên Tứ hoàng tử kia dám nói xấu Tiên Hoàng hậu trước mặt Điện hạ, sau đó lại bắn pháo hoa ngay trong cung.”

“Chẳng phải hôm nay là cung yến do Hoàng thượng tổ chức sao? Hẳn là nên có chuyện vui?”

“Nếu là chuyện vui, sao lại làm Điện hạ tức giận?”

Ngô Dục tức giận mắng: “Lũ khốn kiếp! Biết rõ hôm nay là ngày gì với Điện hạ mà vẫn cố tình chạm vào nỗi đau của ngài ấy. Nói trắng ra, Hoàng thượng dường như cũng chẳng nhớ đến chuyện này.”

Khương Mộc Li bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, linh tính có điều chẳng lành, vội hỏi: “Hôm nay là ngày gì?”

“Hôm nay là ngày giỗ của Tiên Hoàng hậu, sinh mẫu của Điện hạ.”

Lời nói của Ngô Dục như từng nhát búa nện vào lòng Khương Mộc Li, làm sắc mặt nàng tái nhợt.

Lúc nãy, Thái tử hỏi nàng, vậy mà nàng lại vui vẻ nói hôm nay là sinh thần của mình.

Sinh thần của nàng lại trùng với ngày giỗ của sinh mẫu Thái tử. Không hiểu bằng cách nào mà nàng có thể sống sót rời khỏi điện?

Sau khi Tạ Phược Từ tắm xong, hắn mới gọi Khương Mộc Li vào điện.

Vừa bước vào, nàng thấy hắn đang dặn dò Ngô Dục một câu.

Ngô Dục nghe lệnh, liếc nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, sau đó lui ra.

Sau khi tắm rửa, mùi máu tanh trên người Thái tử đã được rửa sạch. Nàng như thường lệ đứng bên án thư, cẩn thận mài mực.

Thái tử khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, thần thái quen thuộc lại xuất hiện.

Như thể mọi chuyện xảy ra trước đó chỉ là ảo giác.

Trong điện, hương trầm nhè nhẹ lan tỏa. Khương Mộc Li lặng lẽ ngắm nhìn góc nghiêng tinh tế của Thái tử.

Dù đã nhìn suốt nửa tháng, nàng vẫn thường bị dung mạo thanh tao, tuấn mỹ không tì vết của Thái tử làm rung động.

Một lát sau, ánh mắt nàng rơi xuống hàng mi dài rậm đen của hắn.

Có lẽ do hồi tưởng lại đêm hoang đường hai năm trước, nàng ngẩn ngơ thất thần. Tay cầm bút của Tạ Phược Từ chợt khựng lại, sau đó nhẹ nhàng chạm vào má nàng.

“Đang nghĩ gì vậy? Không tập trung?”

Khương Mộc Li thoáng giật mình, vì câu hỏi của hắn mà mặt đỏ bừng, lắp bắp đáp: “Không, không có gì…”

“Ta nghe nói Hoàng huynh rời cung yến sớm trở về Đông cung, hóa ra là có giai nhân bầu bạn.”

Ngoài điện vọng vào giọng nói. Khương Mộc Li nhìn ra ngoài, thấy một người mặc áo bào gấm thêu vân màu xanh lam, dáng vẻ tuấn tú phong nhã.

Trước đây vài ngày, từ xa nàng đã từng thấy người này trong Đông cung.

Hoàng đế hiện tại có bốn hoàng tử và ba công chúa. Trừ Tứ hoàng tử chỉ mới mười sáu tuổi, ba vị hoàng tử còn lại tuổi tác không chênh nhau bao nhiêu.

Tam hoàng tử Tạ Độ Dương là con của một cung nữ hầu hạ bên cạnh Tiên hoàng hậu, được hoàng đế sủng ái trong thời gian Tiên hoàng hậu hoài thai. Sau khi có thai, đối phương được tấn phong làm mỹ nhân.

Dù mẫu thân xuất thân thấp kém, Tạ Độ Dương không hề tỏ ra tự ti mà ngược lại, rất thân thiết với Thái tử Tạ Phược Từ.

Y cũng thường xuyên ra vào Đông cung.

Tạ Độ Dương tự nhiên ngồi xuống trước án thư, ánh mắt sáng như sao kín đáo lướt qua người Khương Mộc Li.

Một lát sau, y chép miệng: “Người đời nói Hoàng huynh không gần nữ sắc, nhưng ta thấy chẳng qua là ánh mắt huynh quá cao mà thôi. Mỹ nhân ở bên cạnh chẳng phải nghiêng nước nghiêng thành sao?”