Vừa bước vào, khắp phòng đã tràn ngập hơi nước, màn sương mỏng lan tỏa khắp nơi.
Khương Mộc Li vừa tỉnh giấc, gương mặt mang theo sắc đỏ ửng của người vừa mới ngủ dậy, lại bị hơi nước phả vào làm nổi bật vẻ đẹp thanh lệ thoát tục.
Tạ Phược Từ khẽ liếc nhìn nàng một cái, dang hai cánh tay, ý tứ rõ ràng.
Nàng không để lộ cảm xúc, khẽ mím môi, cúi đầu trước mặt Tạ Phược Từ, hơi thở trở nên nhẹ nhàng.
Tối nay Thái tử dự cung yến, y phục cầu kỳ hơn thường ngày rất nhiều.
Khương Mộc Li vòng hai tay qua vòng eo hẹp của Thái tử. Vì khoảng cách gần, má nàng vô tình chạm vào l*иg ngực của Thái tử, những hoa văn hình mãng xà trên cổ áo cọ qua má nàng.
Trong phòng tĩnh lặng, yên ắng đến mức nghe được tiếng kim rơi. Sự căng thẳng trong lòng nàng càng tăng lên, động tác tháo đai ngọc trắng trên eo Thái tử cũng nhanh hơn.
Một tiếng “cạch” vang lên, dây đai được tháo ra, áo bào trở nên lỏng lẻo.
“Nàng rất vội sao?”
Giọng nói trầm lạnh đột ngột vang lên làm Khương Mộc Li sững lại, vội vàng đáp: “Điện hạ, không có.”
Nàng cúi đầu, để lộ phần cổ trắng ngần, mịn màng như ngọc không tì vết.
Ánh mắt Tạ Phược Từ lướt qua cổ nàng, dừng lại ở vành tai hơi ửng đỏ, đôi mắt trở nên sâu thẳm. Hắn ngừng lại giây lát, nhưng cuối cùng không nói gì, xoay người bước vào bồn tắm.
Vì được chỉ định hầu hạ tắm rửa, Khương Mộc Li phải tập trung làm tốt công việc của mình. Thái tử bước vào bồn tắm, nàng quỳ bên cạnh, từ tốn lau rửa cho hắn.
Đây là lần đầu tiên sau nửa tháng, Khương Mộc Li tiếp xúc gần gũi với Tạ Phược Từ như vậy. Hơi nóng trong phòng làm lòng người bỗng trở nên xao động.
Nàng cố gắng không nhìn vào tấm lưng to lớn trắng mịn ấy, nhưng vẫn không tránh khỏi việc nhìn thấy được những vết sẹo chằng chịt.
Nghe nói từ năm mười tuổi Thái tử đã vào quân doanh sống cùng các binh sĩ. Những vết sẹo đáng sợ này chắc hẳn là dấu tích để lại từ chiến trường.
Đang miên man suy nghĩ, Tạ Phược Từ lại lên tiếng hỏi: “A Li, hôm nay là ngày gì đối với nàng?”
Nàng ngơ ngác đáp lại: “Hôm nay là sinh thần của A Li và mẫu thân.”
Giọng nói nhẹ nhàng, pha chút vui vẻ.
Hàng mi dài ướŧ áŧ của Tạ Phược Từ khẽ rung, hắn cười nhạt: “Là một ngày rất đẹp.”
Dù giọng nói của hắn lạnh nhạt, nhưng Khương Mộc Li vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo ẩn chứa bên trong.
Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ, động tác của nàng càng nhẹ nhàng hơn, sợ làm điều gì khiến Thái tử không vui.
Dù là tiếp xúc thân mật, đôi tay mềm mại lướt trên lưng và vai của Thái tử, những ngón tay ấm áp khẽ run rẩy.
Tạ Phược Từ khẽ nâng mí mắt, liếc nhìn nàng.
Nàng quỳ xuống, lưng hơi cong, cổ áo bị nước thấm ướt để lộ phần xương quai xanh trắng nõn. Bên dưới là bộ ngực đầy đặn, căng tràn.
Dáng vẻ xuân sắc lấp ló trong chiếc áo lỏng lẻo.
Yết hầu của Tạ Phược Từ khẽ động, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng. Hắn nắm lấy tay nàng, đẩy mạnh ra, giọng nói lạnh lùng: “Ra ngoài, ta tự làm.”
Khương Mộc Li như được giải thoát, nhanh chóng đáp lời, bước nhanh ra khỏi điện.
Ngoài điện, Ngô Dục tổng quản đang chờ. Thấy Khương Mộc Li đi ra, ông vội kéo nàng lại, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào? Tâm trạng điện hạ?”
Nàng thành thật trả lời: “Điện hạ rất bình thường.”
Ngoại trừ câu hỏi kỳ lạ trước đó.
Ngô Dục nghe được lời xác nhận, thở phào nhẹ nhõm. Khương Mộc Li tò mò hỏi: “Sao tổng quản lại hỏi như vậy?”