Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu

Chương 45

Vốn quen làm việc theo ý mình, Tiết Định Sơn chẳng mấy quan tâm đến ánh mắt của người khác. Tuy nhiên, lần trước khi ông làm điều tương tự, không hiểu sao cô con gái út lại tỏ vẻ rất tức giận, thậm chí còn cãi nhau với ông một trận.

Nhưng lần này…

Thấy lũ trẻ xung quanh không những không tỏ vẻ bài xích mà còn reo hò vây quanh Huyền Ngư, Tiết Định Sơn cuối cùng cũng cảm thấy an tâm.

Mấy năm nay cô cháu gái ông không hề lãng phí thời gian chơi đùa bên ngoài. Ít nhất, trong ánh mắt của những đứa trẻ kia, ông không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sự ghen tị hay đố kỵ.

Vậy là đủ rồi.

Không ngờ người đàn ông lớn tuổi trước mặt lại hào phóng đến vậy, hiệu trưởng gần như sững sờ. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.

Một lát sau, ông ấy chỉ nghe thấy người kia hỏi tiếp:

“Giáo viên ở đây có trình độ học vấn ra sao?”

“Có cả cử nhân lẫn cao đẳng.” Hiệu trưởng trả lời một cách thành thật.

Với trình độ này, việc dạy tiểu học chắc không thành vấn đề, nhưng nếu để dạy cháu gái của ông … e rằng kiến thức trong bụng họ sẽ không đủ dùng.

Trong lòng trào lên cảm giác tự hào khó tả, Tiết Định Sơn suy nghĩ một lát rồi nói:

“Ở đây các ông có tuyển thêm giáo viên không?”

Ông ngoại tính làm luôn dịch vụ trọn gói rồi sao?

Thấy hiệu trưởng cùng mấy giáo viên đứng đó tròn mắt ngạc nhiên như chuông đồng, Huyền Ngư không khỏi giật giật khóe miệng.

“Đừng hiểu lầm, tôi không nói là tôi.” Tiết Định Sơn giải thích:

“Tôi quen một giáo sư đại học, năm ngoái ông ấy vừa nghỉ hưu. Nếu trường còn cần giáo viên, tôi có thể mời ông ấy đến đây.”

Dù sao thì ông ấy cũng đang rảnh rỗi, chi bằng lên núi dưỡng sinh, tiện thể đóng góp chút sức lực cho giáo dục.

Hiệu trưởng: “…”

Các giáo viên: “…”

Gần đây có phải họ làm việc quá sức không, mà giờ lại bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày như vậy!

“Ục.” Một tiếng nuốt nước bọt vang lên, không rõ là ai không kìm nén được mà phát ra âm thanh ấy.

Giáo sư đại học…

Loại nhân vật này, nói thật là ngay cả thời còn đi học họ cũng hiếm khi được gặp.

Không nói tới những trường đại học danh tiếng, ngay cả ở một trường bình thường, để đạt được danh hiệu giáo sư cũng cần phải có thành tích nổi bật trong một lĩnh vực nào đó.

Người như vậy, làm sao có thể từ bỏ cuộc sống tiện nghi ở thành phố để đến vùng đất hẻo lánh này dạy học sinh tiểu học được chứ?

“Ông đừng đùa nữa.” Hiệu trưởng thở dài, đáp:

“Lùi một vạn bước mà nói, kể cả vị giáo sư đó chịu đến, tôi cũng không đủ tiền trả lương.”

Với mức lương một, hai nghìn tệ một tháng, đối với giáo sư đại học, chẳng khác nào làm không công.