Ngay sau đó, sắc mặt của thầy hiệu trưởng và mấy giáo viên khác thoáng thay đổi.
Họ từng thấy nhiều phụ huynh cưng chiều con, nhưng chưa bao giờ thấy ai cưng chiều đến mức này, khiến trong lòng họ dâng lên một dự cảm không lành.
Và rất nhanh chóng, dự cảm đó trở thành hiện thực.
Khác với các trường tiểu học công lập bình thường ở bên ngoài, mục tiêu quan trọng nhất của Trường Tiểu học Hy vọng là đảm bảo nền giáo dục cơ bản cho trẻ em vùng núi. Vì vậy, điều kiện cơ sở vật chất ở đây không thể gọi là tốt.
Nhìn quanh một lượt, thấy mấy dãy nhà cấp bốn lụp xụp ở gần đó và nền đất vàng ngay dưới chân mình, Tiết Định Sơn theo bản năng nhíu mày.
Ký ức về tuổi thơ của ông, nơi ông cũng từng sống trong môi trường tương tự trỗi dậy. Nhưng điều đó không có nghĩa là ông chấp nhận được nơi này.
Suốt nửa đời người vất vả, ông không muốn để cháu gái mình phải chịu những khổ cực mà ông từng trải qua.
Quay đầu lại, Tiết Định Sơn hỏi:
“Ở gần đây còn trường tiểu học nào khác không?”
“Không còn đâu ạ.” Hiệu trưởng dường như đã đọc được sự chán ghét trong mắt ông, đành cười khổ giải thích:
“Điều kiện trên núi làm sao so được với thành phố. Có được vài căn phòng che nắng che mưa thế này đã là tốt lắm rồi.”
Còn nền bê tông hay tòa nhà cao tầng thì đừng nghĩ đến.
Điều đó có nghĩa là, nếu muốn cho cháu gái một môi trường học tốt hơn, chỉ có hai lựa chọn: Hoặc là đưa cô bé chuyển nhà, hoặc là… cải tạo lại trường học này.
Cân nhắc một hồi, Tiết Định Sơn dứt khoát hỏi:
“Xây một trường tiểu học mới thì cần bao nhiêu tiền?”
“Hả?” Trong thoáng chốc, vị hiệu trưởng tội nghiệp cứ ngỡ mình nghe nhầm.
Đời nào lại có phụ huynh vừa đến đã hỏi ngay chuyện này!
Hiệu trưởng đờ ra mất một lúc. Đến khi hiểu ra ý của đối phương, giáo viên đứng gần hiệu trưởng nhất là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh. Bà ấy cố nén kích động, vội vã dùng tay chọc vào hông chồng mình, cũng chính là thầy hiệu trưởng.
Thầy hiệu trưởng lúc này mới bừng tỉnh:
“Chắc… chắc khoảng bảy, tám mươi vạn thôi.”
Đất đã có sẵn, còn vật liệu xây dựng… thì có một phụ huynh làm việc ở xưởng gạch gần đó. Còn về nhân lực, chuyện đó lại càng dễ. Nếu tin trường sẽ xây mới được lan ra, không ít phụ huynh học sinh chắc chắn sẽ tự nguyện đến hỗ trợ.
“Tám mươi vạn không phải là đắt.” Tiết Định Sơn gật đầu đồng ý:
“Thế này đi, ông cho tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển vào đó một trăm vạn. Hai mươi vạn còn lại, ông nghĩ cách mua thêm một số thiết bị thể dục chất lượng tốt.”
Nghĩ tới đây, ông cảm thấy đã đến lúc để cô cháu gái nhỏ bắt đầu luyện nội công và ông ngoại rồi.