Những điều ông nói, cô đều hiểu, bởi bản thân cô từng vùng vẫy sống còn qua biết bao sóng gió.
Nhưng...
“Ông ngoại, con vẫn chưa thua mà.” Huyền Ngư cảm thấy đã đến lúc để ông hiểu rõ hơn về khả năng của cô.
Đến nước này rồi, chẳng lẽ con bé còn nghĩ mình có thể xoay chuyển tình thế sao?
Tiết Định Sơn theo bản năng không tin điều đó, nhưng không hiểu sao, khi ánh mắt chạm phải vẻ điềm tĩnh của Huyền Ngư, tim ông bỗng nhiên chùng xuống, như có dự cảm chẳng lành.
Nụ cười vốn hiền từ trên gương mặt ông, dần trở nên cứng đờ.
Không thể nào, không thể nào, trên đời này không thể có một người yêu nghiệt đến vậy!
Không giải thích thêm, Huyền Ngư kiễng chân, lấy cuốn Đạo Đức Kinh trên giá sách xuống. Cô mở trang đầu tiên, bắt đầu ghi nhớ.
Ban đầu, mỗi trang cô mất khoảng mười giây để thuộc, nhưng càng về sau, thời gian lại càng giảm.
Từ mười giây, rút xuống tám giây, rồi từ tám giây, giảm còn sáu giây, bốn giây...
Cả thư phòng giờ chỉ còn lại tiếng loạt xoạt của những trang sách bị lật liên tục.
“Ực!” Tiết Định Sơn bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt, trong lòng ông bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“Con... đang làm gì thế?” Nhìn tốc độ lật trang của cô bé đã vượt xa khả năng đọc của mình, giọng nói của ông càng lúc càng trở nên khô khốc.
Vừa nhanh chóng ghi nhớ nội dung trong sách, Huyền Ngư vừa tranh thủ trả lời câu hỏi của ông ngoại:
“Ông đừng vội, nhiều nhất là hai phút nữa thôi, xong ngay mà.”
Tiết Định Sơn: “???”
Không... không lẽ đúng như ông nghĩ? Con bé này thật sự nghiêm túc sao???
Chống một tay lên bàn, dường như đã đoán ra điều gì, Tiết Định Sơn cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt còn khiến ông choáng váng hơn cả nửa tháng trước khi phát hiện ra tài năng của cháu gái mình.
Thay vì để ông từng bước suy đoán, chi bằng nói thẳng ra cho đỡ phiền phức.
“Phạch!” Một tiếng khô khốc vang lên khi Huyền Ngư gấp cuốn sách cổ lại. Đôi mắt của Tiết Định Sơn cũng theo đó mà giật mạnh một cái.
“Đạo khả đạo, phi thường đạo; danh khả danh, phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thủy, hữu danh vạn vật chi mẫu…”
Cô bé... thật sự đã thuộc lòng toàn bộ rồi sao…
Nếu không tận mắt chứng kiến, dù thế nào đi nữa Tiết Định Sơn cũng sẽ không tin nổi rằng trí nhớ của cháu gái mình lại mạnh mẽ đến mức này.
Khả năng đọc lướt cực nhanh cộng thêm trí nhớ tuyệt đối, trên thế giới này, có lẽ chẳng thể tìm được mấy người như cô bé.
“... Thiên chi đạo, lợi nhi bất hại; thánh nhân chi đạo, vi nhi bất tranh.” Huyền Ngư nhấp một ngụm trà hoa quả, ngẩng đầu lên nói:
“Con đọc xong rồi. Nhớ gia hạn kỳ nghỉ cho con nhé.”