Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu

Chương 37

Không còn tâm trạng đọc sách, Tiết Định Sơn suýt chút nữa đập bàn đứng dậy.

Không tức giận, không tức giận. Ngày mai là hết kỳ nghỉ của con bé rồi. Nếu ông không nhớ nhầm, trong suốt nửa tháng qua, con bé chưa từng bước vào thư phòng, chứ đừng nói đến việc học thuộc Đạo Đức Kinh!

Tiết Định Sơn không tin được rằng lần này con bé lại có thể thuận lợi qua cửa.

Chỉ cần chờ thêm nửa ngày thôi, ông hoàn toàn đợi được.

Huyền Ngư hoàn toàn không biết người lớn trên thế giới này còn có cái "bệnh nghề nghiệp" như thế, mãi đến khi đang ngồi câu cá cùng đám bạn, Huyền Ngư qua vài lời gợi ý mới dần nhận ra ý đồ hiểm ác của ông ngoại mình.

"Nhất định không được thua đâu." Dù chẳng biết Đạo Đức Kinh là cái gì, nhưng điều đó không ngăn cản đám bạn truyền đạt kinh nghiệm: "Người lớn đều xảo quyệt như thế, chỉ cần em sai một chút, họ nhất định sẽ vắt kiệt sức em bằng đủ kiểu áp bức tiếp theo!"

“Ồ? Thật vậy sao?” Huyền Ngư ngẫm nghĩ, ánh mắt thoáng vẻ suy tư.

“Ông ngoại của em giờ chắc chỉ muốn tìm lý do để bắt em nghe lời, học hành chăm chỉ thôi.” Nhìn cô bé nhỏ nhắn trước mặt chỉ mới ba tuổi, đứa trẻ bên cạnh không khỏi cảm thấy ông ngoại cô nghiêm khắc đến mức quá đáng.

Trong mắt lấp ló vẻ lo lắng, Lưu Dương ở bên cạnh cũng không nhịn được mà lên tiếng:

“Năm ngàn chữ cổ văn đấy, em thật sự nhớ được sao? Đừng để sau này không còn thời gian ra ngoài chơi với tụi anh nữa nhé?”

“Yên tâm đi, em sẽ không để ông ngoại có cơ hội làm vậy đâu.” Huyền Ngư vừa nói vừa nheo mắt mỉm cười, cảm giác dường như có con cá vừa cắn câu.

“Vậy thì tốt quá, tốt quá!” Đám trẻ xung quanh reo hò phấn khích.

Sáng sớm hôm sau, khi Huyền Ngư bị ông ngoại gọi dậy, cô dễ dàng nhận ra ánh mắt ông lướt qua một tia nhẹ nhõm, dù chỉ trong chớp mắt.

Thì ra Lưu Dương nói đúng thật...

Cứ ngỡ ông ngoại là người đã thoát khỏi những thú vui tầm thường, ai dè...

Thôi rồi, lần này con bé chắc chắn nằm gọn trong tay mình!

Giờ phút này, Tiết Định Sơn đã chuẩn bị sẵn trong đầu nên nói gì để khi tịch thu chiếc cần câu tự chế của cô thì không khiến cô khóc òa lên.

Ánh mắt chạm nhau, hai người đều ôm những toan tính riêng.

Cuối cùng, vẫn là người lớn như Tiết Định Sơn không giữ được bình tĩnh trước. Ông lên tiếng trước:

“Con biết đấy, chỉ còn ba tiếng nữa là kỳ nghỉ của con sẽ kết thúc.”

Huyền Ngư gật đầu, không nói gì.

“Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí.” Đưa tay xoa đầu cô, ông nghiêm nghị nói:

“Hy vọng sau chuyện này, con sẽ học được bài học. Thiên phú dù tốt đến đâu, nếu không chăm chỉ, cuối cùng cũng chẳng đi xa được…”