Sau khi thăm bố mẹ Lưu và bà sau đó cô đi mua vé xe và rồi cô không biết phải làm gì cô cứ đi lang thang ngoài đường cô cứ đi và lặp đi lặp lại như thế cho đến tối cô mới trở về nhà họ Thẩm.
Vừa vào nhà cô chưa kịp cởi giày đã ăn một cái tát vào mặt và cái tát là từ người ba thân yêu của cô.
"Càng ngày càng không phép tắc gì hết cả,đi nguyên ngày nguyên đêm đúng là loại con gái hư hỏng."
Thẩm Văn Minh tức giận vô cùng mà quát mắng đứa con của mình "1 cuộc gọi cũng không biết gọi về nhà đúng là..."
"Vậy bác Thẩm bác có gọi cho con cuộc nào chưa?"
Lưu Giang Niệm lạnh nhạt hỏi ngược lại gia chủ của Thẩm Gia, điện thoại cô vẫn còn pin nhưng lại không nhận được bất cứ cuộc gọi nào của ai trong Thẩm gia cả, nếu như là ba mẹ Lưu nếu như cô đi cả ngày như thế thì họ sẽ rất lo lắng gọi cho cô và sốt ruột đi tìm cô.
Nhưng Thẩm gia thì không, sợ đến cả việc số điện thoại của cô sợ họ còn không nhớ chớ đừng nói đến 1 cuộc gọi nhỡ.
Thẩm Văn Minh nghe Giang Niệm hỏi ngược lại lập tức cứng họng và cứng người khi con gái của mình gọi hắn là Bác Thẩm chớ không phải là Ba nữa.
Nhưng với tính cách độc quyền của ông thì ông luôn cho rằng mình là người đúng.
"Được hay lắm, Bác Thẩm? Được, đúng là đứa con nhận được sự giáo dục thấp kém, biết như thế tao đã không nhận mày về."
"Bác Thẩm thấy hối hận rồi sao?"
"Đúng tao hối hận rồi, biết thế tao không nhận mày về Thẩm Gia làm cái gì, làm xấu hổ cả mặt Thẩm Gia."
"Ông bớt giận..." Nguyệt Minh Tuệ vội lên tiếng trấn an ông xã mình thì bị câu nói tiếp theo của cô làm cho người cứng đờ.
"Thì Bác Thẩm có nhận con về Thẩm Gia đâu chỉ là cho con một chỗ ở tạm mà thôi, trên pháp luật con họ Lưu bác họ Thẩm."
"Mày..."
"Con..."
Nói mới nhớ cô về đây gần được 1 năm cô cũng gần 17 tuổi rồi nhưng cái việc nhỏ nhặt và đơn giản nhất đó chính là đổi họ cho cô thì họ cũng không thèm làm, họ hoàn toàn quên đi cô.
"Không có việc gì nữa thì còn xin phép lên phòng trước."
"Mày đứng lại đó cho tao, tao chưa nói chuyện xong đúng là đồ vô lễ."
Lưu Giang Niệm nghe như gió thoảng qua tai mặt kệ 1 bên mặt vì ăn cái tát đau rát mà đi lên lầu, vừa bước lên cô đã thấy Thẩm Nhiên đang đứng đó, chắc cô ta đã chứng kiến hết mọi việc nhìn vẻ mặt của cô ta đi kìa vô cùng đắc ý.
Hồi nãy nghe nói là cô đi cả ngày cả đêm? Nực cười thật đấy ngay cả việc cô có ở đây không họ còn không biết thì còn trông chờ điều gì.
Cô vờ như không thấy đi ngang qua Thẩm Nhiên vào phòng đóng chặt cửa lại bắt đầu thu dọn hành lý. Hành Lý của cô rất đơn giản cô chỉ lấy những đồ của cô mà thôi, còn đồ từ khi cô vào ở họ sắm cho cô thì cô hoàn toàn để lại.
May mắn là cô cũng có tiền được bố mẹ Lưu cùng bà để lại cho một ít tiền và tiền cô dành dụm đủ cho cô đi xe qua 1 thành phố khác và có thể sống an ổn trong nửa năm hoặc là ít hơn.
Gia đình Lưu không khá giả chỉ đủ sống mà thôi nhưng khi ở đó cô cảm nhận được sự yêu thương và chăm sóc của gia đình, đó mới là gia đình đúng nghĩa mà cô cần.
Còn Thẩm gia... cô chỉ như là một vị khách qua đường mà thôi.
Cô dự định sẽ đi qua thành phố Y là thành phố cách rất xa thành Phố A này, nơi đó sẽ là nơi bắt đầu cuộc sống ngắn ngủi mới của cô.
Hết chương ba.