Nhẹ Nhàng Rời Đi

Chương 2: Trầm lặng

Sau một đêm mưa bầu trời đã chiếu sáng, ánh sáng hôm nay thật đẹp cùng với bầu không khí dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy thích không thôi.

Người làm của Thẩm Gia tất bật chuẩn bị công việc nấu nướng và dọn dẹp nhà cửa chào đón những vị chủ nhân của gia đình xuống dùng bữa sáng.

Người Thẩm Gia đều có mặt đầy đủ và đang dùng bữa ngoại trừ Lưu Giang Niệm, họ không thể mảy may và quan tâm đến.

"Tại sao Giang Niệm lại không xuống dùng bữa?"

Thẩm Quân Minh là bà ruột của Giang Niệm lên tiếng hỏi người hầu, người hầu chưa kịp tiếp lời thì bị cậu út của nhà chen vào.

"Chắc lại dở trò gì nữa rồi, ba quan tâm chị ấy làm gì."

"Thẩm Văn? Lễ nghĩa của con ở đâu?"

Thẩm Văn là con út của Thẩm Gia, là một đứa con ngỗ nghịch hắn chỉ thích chị Thẩm Nhiên, hắn hoàn toàn không thích chị Giang Niệm tí nào cả mặc dù hắn biết Giang Niệm mới là chị ruột của hắn.

Thẩm Văn nghe ba nói nên im lặng ăn phần của mình không dám làm càn nửa.

"Thưa ông chủ, cô Giang Niệm không có ở trong phòng."

"Cả đêm không có trong phòng?"

"Dạ... cái này tôi..."

"Càng ngày càng không ra thể thống gì cả."

Ông tức giận đặt đũa xuống, Nguyệt Minh Tuệ là bà xã của ông cũng là Thẩm Phu nhân vội vàng an ủi.

"Ông xã, đừng tức giận chắc là con nó đang trong tuổi nổi loạn, có gì em sẽ dạy bảo lại con bé."

"Tuổi nổi loạn? Tại sao Thẩm Nhiên cũng cùng tuổi con bé lại không nổi loạn? Hay là còn tức giận vụ hôm trước?"

"Pa pa đừng tức giận, con nghĩ chắc không phải đâu... à mà..."

"Con muốn nói gì?"

Thẩm Nhiên đang nói thì lưỡng lự, không biết mở miệng làm sao, cô ta lý nhí nói nhưng lại loạt vào tai hết tất cả những người ở đây khiến cho ai nghe xong đều tức giận .

"Hôm Trước ở trường học con thấy chị ấy đi theo một bạn nam nào đó, con còn thấy họ... thấy họ... hôn nhau."

"Chẳng lẽ tối hôm qua chị ấy không về nhà là vì qua đêm với tên đó?"

Thẩm Văn đặt ra câu hỏi khiến cho Thẩm Nhiên vui vẻ mở cờ trong lòng vì đã lái theo đúng hướng mà cô ta mong muốn nhưng ngoài mặt thì kêu em đừng nói bậy.

"Con đi làm trước đây."

Thẩm Huỳnh anh cả của nhà nãy giờ không nói chuyện bất ngờ lên tiếng rồi rời đi, Thẩm Quân Minh cùng Nguyệt Minh Tuệ tức giận không ăn nữa trên bàn ăn chỉ còn Thẩm Nhiên cùng Thẩm Văn dùng bữa mà thôi.

Thẩm Nhiên vui vẻ nhìn người hầu lúc mà mỉm cười, vui vẻ mà dùng bữa.

Lưu Giang Niệm đi ra ngoài từ sớm, cô đi đến thăm mộ ba mẹ Lưu cùng bà của mình để nói lời chào tạm biệt có thể sẽ rất lâu cô mới có thể đến thăm họ được.

Cô quyết định sẽ rời xa thành phố này, hoàn toàn từ bỏ đi việc học của mình, đến một thành phố khác thật xa nơi này để tận hưởng cuộc sống, dù cho có làm nhiều công việc đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ vui đúng không?

Dù gì thời gian của cô cũng không còn nhiều... cô được ông trời cho sống lại lần nữa trước khi bệnh tình của cô được phát hiện.

Vào kiếp trước thời điểm này thêm 4 tháng nữa là cô biết mình bị bệnh một căn bệnh rất kì quái đến cả bác sĩ không biết là cô bị gì nữa và rồi... nhưng không một ai trong Thẩm Gia biết cả.

Tại sao lại họ lại không biết tại vì cô không nói cho họ biết hay sao? Chẳng lẽ họ lại không lo cho cô được? Bởi vì cô nhiều lần đã muốn nói cho họ biết nhưng họ hoàn toàn bỏ qua, phớt lờ đi... thật chế nhiễu làm sao.

Sống lại lần nữa tuy thời gian ngắn ngủi nhưng cô quyết định sẽ sống cho thật vui vẻ vì cuộc sống của mình, cho dù có chết thì cũng sẽ không còn vướng bận hay hối tiếc gì cả.

Hết Chương hai.