Thiếu niên im lặng một lát, liếc mắt nhìn nàng: “Không phải còn có ngươi sao? Việc làm ăn tiếp theo là tìm người, ta tin tưởng ngươi có thể đảm nhiệm.”
Lâm Thính sao có thể đồng ý.
“Không được, ta không cho ngươi đi Tô Châu. Muốn đi cũng được, phải làm xong việc rồi hãy đi, nếu không thì không được...” Lời còn chưa dứt, một ám khí đâm vào chiếc ghế bên cạnh Lâm Thính, sượt qua tóc nàng.
Nửa chữ “Có” còn lại quanh quẩn trong miệng Lâm Thính, bị nàng nuốt xuống.
Nàng đổi giọng: “Ngươi đi đi.”
Chọn cộng sự làm ăn phải cẩn thận, nếu không cẩn thận thì hắn sẽ uy hϊếp mình.
Nháy mắt, thiếu niên nhảy đến trước cửa sổ thông ra ngõ nhỏ, nửa khuôn mặt ẩn dưới mặt nạ có đường nét rõ ràng: “Nửa tháng sau ta nhất định sẽ trở về, mấy vụ làm ăn kế tiếp, ta không lấy một xu.”
Lâm Thính xua tay, bảo hắn mau cút đi để khỏi chướng mắt: “Việc tiếp theo ta sẽ tự làm, không cần ngươi nói, ta cũng chẳng chia ngươi một đồng nào đâu.”
Chàng thiếu niên vừa đi thì Lâm Thính cũng rời đi. Theo lời Đào Chu, nàng phải về Lâm gia sớm một chút.
Oan gia ngõ hẹp, lúc đi mua bánh nàng lại chạm mặt Đoạn Linh. Y không mặc Phi Ngư Phục, đứng trước một cửa hàng bán phấn thơm, một thân thanh y khiêm tốn, càng giống bạch diện thư sinh vào kinh đi thi.
Nói sớm nói muộn cũng phải nói, chọn ngày không bằng gặp ngày, Lâm Thính linh cơ khẽ động, rẽ vào mua một chiếc mũ trùm, trùm kín mít, chạy đến trước mặt Đoạn Linh, nhanh nhảu nói: “Ta thích huynh.”
Nói xong nàng bỏ chạy mất hút.
*
Trên phố Kỳ Bàn dòng người như mắc cửi, có thương nhân từ khắp nơi đổ về, cũng có không ít phụ nhân và t thiên kim khuê các chưa xuất giá, khác với nữ tử bình dân, khi ra khỏi nhà họ thường đội mũ che mặt.
Lâm Thính mua loại mũ che mặt phổ biến nhất, thân thủ lại nhanh nhẹn, như con giun trơn tuột, chui vào đám đông là mất hút.
Dù có thị lực tốt đến đâu cũng khó mà tìm thấy nàng giữa vô số nữ tử ăn mặc không khác là mấy.
Cẩm Y Vệ theo chân Đoạn Linh cũng mặc thường phục, nhìn theo hướng Lâm Thính biến mất, bản năng của Cẩm Y Vệ thúc giục hắn vô thức đuổi theo, sau đó mới ngẫm lại những lời nàng nói.
Cẩm Y Vệ lui về bên cạnh Đoạn Linh, đôi môi mấp máy, hiếm khi tỏ ra bối rối.
Nếu nữ tử kia có ý đồ bất chính với Đoạn Linh, hắn còn có thể bắt nàng đưa về chiếu ngục thẩm vấn, nhưng nàng chỉ bày tỏ tình cảm với Đoạn Linh mà thôi, chẳng lẽ cũng phải bắt về chiếu ngục sao?
Danh tiếng của Cẩm Y Vệ trong dân gian không mấy tốt đẹp, bách tính sợ họ như sợ cọp, bọn họ có quyền cao, hành sự nhanh gọn nhưng cũng không thể bắt bừa một cô nương chỉ vì câu “Ta thích huynh.”
Đây rõ ràng là xằng bậy.
Huống chi Đoạn Linh “Tuấn tú phi phàm” như vậy, nếu là nữ tử, chắc chắn đã có người đến Đoạn gia cầu hôn đông như trẩy hội. Bỏ qua thân phận Cẩm Y Vệ của y, y thực sự rất được các cô nương yêu thích.
Đối phương nhất thời không kìm chế được tình cảm, quỷ mê tâm khiếu lại bận tâm thanh danh, không dám lấy bộ mặt thật ra làm ra chuyện này, cũng không phải không thể giải thích.
Cuối cùng, hắn khẽ gọi thử Đoạn Linh: “Đại nhân?”
Đoạn Linh cũng đang nhìn theo hướng “Nữ tử đội mũ che mặt, ngại ngùng bày tỏ tình cảm với mình” mà Cẩm Y Vệ chỉ, nàng đã sớm biến mất không dấu vết giữa dòng người đông đúc.
Mùi hương trên người nàng giống hệt mùi trên giấy, cộng với câu phảng phất nóng miệng kia, có thể kết luận nàng chính là người sáng nay sai gã ăn xin đến Bắc Trấn Phủ Ti đưa thư.
Y cảm thấy vóc dáng nàng có chút quen thuộc, như thể đã từng gặp ở đâu đó.
Ánh mắt tưởng chừng nhu hòa của Đoạn Linh dần trở nên sắc bén.
*
Đầu kia, Lâm Thính đã chạy khỏi phố Kỳ Bàn, thở hổn hển núp trong góc khuất canh chừng động tĩnh xung quanh, sợ rằng Đoạn Linh đuổi theo.
Một khắc sau xung quanh vẫn im ắng, nàng yên tâm tháo mũ che mặt, vài giọt mồ hôi lăn dài trên má. May mà một năm nay, vì buôn bán phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, thể lực cũng được rèn luyện nên chạy nhanh hơn.
Lâm Thính không phải không nghĩ đến cách khác để nói với Đoạn Linh rằng ta thích huynh.
Ví dụ như nàng nói trước với y rằng ta thích huynh, rồi nói tiếp về món đồ trên tay y, ghép lại thành “Ta thích huynh, đồ trên tay.”
Nhưng hẳn là không thể thực hiện được, nhiệm vụ là thổ lộ chứ không phải chỉ cần mang câu này theo người là được.