Đào Chu đã quen, còn ân cần giơ vàng cho nàng đếm: “Thất cô nương còn chuyện gì phiền lòng nữa chăng?” Sau trận ầm ĩ này, Lâm Tam gia sẽ không đến làm phiền Lâm Thính trong thời gian ngắn.
Nàng vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa suy nghĩ, rút tay đang đếm vàng lại, không trả lời trực diện câu hỏi của Đào Chu mà chỉ nói: “Ta muốn trốn khỏi phủ.”
Lâm Thính đột ngột nhảy đến chuyện này, Đào Chu nhất thời không theo kịp: “Cô nương muốn xuất phủ?”
“Đúng vậy.” Nàng cúi xuống đi giày.
Đào Chu không đồng tình: “Nay ngài lấy cớ ốm, nếu để Tam gia phát hiện ngài ra ngoài thì không tránh khỏi một trận trách phạt, như vậy chẳng phải tự chuốc lấy khổ sao? Nếu không phải chuyện gì quá gấp thì có thể hoãn lại mấy ngày sau cũng được.”
Lâm Thính mở tủ quần áo lấy ra một bộ y phục, soi gương trang điểm nhẹ để ngụy trang, trong lòng một lẽ ngụy biện: “Chỉ cần không để ông ấy phát hiện là được.”
Biết không thể cãi lại Lâm Thính, Đào Chu bất lực thở dài, chỉ còn cách ngầm che giấu cho nàng.
Đào Chu lo lắng dặn dò: “Thất cô nương, ngài nhất định phải trở về trước khi trời tối, nghe nói gần đây có loạn đảng đột nhập vào thành, lệnh giới nghiêm càng nghiêm ngặt, một khi bị bắt thì không phải chuyện nhỏ.”
Cơ nghiệp của nàng bắt đầu từ một năm trước, từ đó trở đi, Lâm Thính thường xuyên ra khỏi phủ, nghe nói là muốn tự mình xử lý chuyện trên thương trường, bảo Đào Chu ở lại trông coi phủ đệ, đừng suy nghĩ nhiều.
“Ngươi còn không yên tâm về ta sao, cũng không phải lần đầu tiên lén trốn ra khỏi phủ, ta có chừng mực mà.”
Thấy Đào Chu buồn bã, Lâm Thính véo má nàng ấy, tạm thời gác lại nỗi lo nhiệm vụ, cười tươi trêu chọc: “Đừng lo, ta nhất định sẽ bình an trở về, còn mua bánh rán cho ngươi nữa.”
Đào Chu bĩu môi: “Nô tỳ không cần bánh rán gì hết, nô tỳ chỉ cần ngài sớm trở về là được.”
“Biết rồi.” Lâm Thính đẩy cửa ra ngoài, nàng rất quen thuộc với bố cục của trạch viện Lâm gia, muốn tránh né gia nhân ra khỏi phủ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Buổi trưa, nắng gắt như lửa, phố dài trong hoàng thành vẫn ngựa xe như nước, không giảm nửa phần náo nhiệt, Lâm Thính thay một bộ váy vải thô giản dị, chỉ tết một bím tóc dài, luồn lách giữa dòng người.
Cửa hàng vải Lân Ký nằm giữa phố Kỳ Bàn đông nghịt người, buôn bán rất tấp nập, các tiểu nhị bận rộn đến mức chóng mặt. Lâm Thính đi qua nhìn vào bên trong, trái tim bị nhiệm vụ đả kích dễ chịu không ít.
Cửa hàng vải Lân Ký là do nàng mở, cũng là cơ nghiệp bị Lâm Tam gia phát hiện ra.
Nhưng cửa hàng vải Lân Ký không phải là cơ nghiệp duy nhất của Lâm Thính, những cơ nghiệp khác mới là nguồn thu nhập chính của nàng, cửa hàng đó nằm ở góc khuất không mấy nổi bật trên phố Kỳ Bàn, chuyên bán sách.
Lâm Thính không đi qua cửa chính của tiệm, mà theo lối quen tìm đến cửa sau, vừa bước vào đã thấy một thiếu niên buộc tóc đuôi ngựa cao. Hắn ngồi trên xà nhà, từ trên cao nhìn xuống nàng như thể nàng là kẻ trộm.
Nàng không chịu thua kém, cũng nhìn lại.
Tóc đuôi ngựa đen nhánh của thiếu niên rũ xuống ngang eo, trên thắt lưng đeo một cây sáo màu xám, hắn đeo một chiếc mặt nạ dữ tợn, đôi mắt lộ ra lạnh lùng, đôi môi mỏng hơi hồng: “Ngươi đến rồi.”
Lâm Thính mở sổ sách hắn đặt trên bàn: “Không phải bảo dạo này việc làm ăn nhiều, ngươi bận không kịp sao? Sao còn rảnh leo lên xà nhà?”
Hắn không để ý đến lời trêu chọc của nàng: “Ngày mai ta phải đi Tô Châu một chuyến.”
Nàng buông sổ sách xuống: “Ngày mai?”
Thiếu niên gật đầu.
Lâm Thính đập bàn đứng dậy: “Ngươi không nói sớm, những việc làm ăn đã nhận thì sao? Không thể hủy hết được, chúng ta vất vả lắm mới tạo dựng được danh tiếng, làm như vậy sẽ mất hết công sức.”
Một năm trước hắn được nàng cứu, hai người hợp tác mở thư phòng này, hắn võ công cao cường, nàng am hiểu lôi kéo nhân mạch, chỉ nhận những việc làm ăn trong giang hồ, bao gồm nghe ngóng tin tức, tìm kiếm đồ vật hoặc người…vân vân, một vốn bốn lời.
Bên ngoài mở thư phòng bán sách, nhưng thực chất là ngầm chào mời việc làm ăn khắp nơi. Từ trước đến nay vẫn là Lâm Thính đưa chủ ý, hắn ra tay, tiền kiếm được chia đôi.